Tình cảm của Nam Tầm và Cố phu nhân luôn không tốt, lúc ly hôn Cố phu nhân còn làm tuyệt tình như vậy, cô càng không ưa gì bà, hơn nữa hiện tại bà đã không phải mẹ chồng của cô, cô không cần thiết tôn trọng bà †a nữa.
Vì thế Nam Tâm không chút do dự mà nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian, hơn nữa tôi và bà không có gì để nói.”
“Nam Thành và Trần Do Mỹ sắp kết hôn rồi, đêm nay nó còn đem con tiện nhân kia và bà mẹ, thằng anh chẳng ra gì kia từ quê lên gặp tôi, bảo tôi chọn ngày lành cho tụi nó.”
Gố phu nhân vốn không đồng ý Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ ở bên nhau, đêm nay thấy vẻ mặt tham lam lấy lòng của Trần phu nhân và Trần Vân Phàm quái đản †hì càng xem thường người của Trần gia.
Gia đình bọn họ vừa đi, Cố phu nhân lại nghe người hầu trẻ nói rằng Trần Vân Phàm bị phụ nữ thiến mất, bà †a lập tức không kiềm chế được.
Bị thiến, còn là tên vô dụng không có ưu điểm gì, về sau Trần Do Mỹ gả vào còn không phải muốn con bà nuôi cả nhà họ?
Cố phu nhân tuyệt đối không chấp nhận chuyện này, nhưng Trần Do Mỹ đã mang thai, bà lại không dám làm gì cô ta, vì thế bà nghĩ tới Nam Tâm.
Nhưng Nam Tầm nghe xong lại đáp nói câu: “Phải không, chúc mừng.”
Cố phu nhân lập tức sốt ruột, liên tục ho khan vài tiếng: “Nam Tâm… Trân Do Mỹ giành mất Nam Thành, làm cô và Cố Hoan trắng tay, chẳng lẽ cô thật sự nuốt trôi cục tức này?”
Nam Tầm xem như đã rõ, người mẹ chồng cũ này của cô muốn mượn tay cô diệt trừ Trần Do Mỹ, nghĩ cô ngốc sao?
“Cố phu nhân, bà nói xong chưa?” Nam Tầm lạnh lùng nói: “Hiện tại tôi trả lời bà thêm lần nữa, ngày mai tôi không có thời gian, về sau đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi không có hứng thú với chuyện nhà các người.”
Nói xong, không đợi Cố phu nhân trả lời, Nam Tâm đã tắt máy.
Lăng Kha lập tức tức giận bất bình mà nói: “Cố phu nhân này thật lợi hại, bản thân muốn ra tay nhưng vẫn muốn làm người tốt, bảo chị Nam Tâm đi làm người xấu, hiện tại Trần Do Mỹ đang mang thai, lỡ cô ta bị gì thì nửa đời sau của chị Nam Tâm sẽ thế nào?”
Nam Tầm cười lạnh: “Bà ta luôn như vậy, chỉ muốn diễn người tốt thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Tức cái gì, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta, kế này của Cố phu nhân không thành công thì nhất định sẽ có cách khác, xem ra thời gian này Cố gia sẽ không an bình, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được.”
Lăng Kha gật đầu: “Hoàn Hoàn nói rất đúng, chúng †a chỉ cần chờ xem kịch vui là được.”
“Được, không nói mấy chuyện ghê tởm này, chiếc xe của Hoàn Hoàn làm sao bây giờ?” Nam Tâm vẫy vẫy tay, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lý đội nói ở chỗ Lăng Tiêu còn có một chiếc, sẽ lái chiếc đó lại đây cho em dùng trước, còn nói việc này không cần em ra mặt, bọn họ sẽ giải quyết giúp em.”
Lăng Kha rất mừng rỡ: “Thật tốt quá, ông chủ có tiền đúng là quá tốt.”
Nam Tầm cũng nói: “Xem ra lần này em phải cảm ơn Lăng Tiêu.”
Ba người vừa cảm thấy may mắn thì di động trong túi Thịnh Hoàn Hoàn đã vang lên, cô nói thầm “Ai mà gọi trễ như thế”, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống.
Lăng Tiêu!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, miệng các cô linh đến thế sao?
Lăng Kha hỏi: “Ai vậy, sao vẻ mặt như bị táo bón thế?”
Nam Tâm: “Có phải Lăng Tiêu không?”
Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt mà gật đầu: “Không phải Lý đội và Cao đội nói họ có thể giải quyết sao?”
Nam Tầm và Lăng Kha đồng tình nhìn cô, trăm miệng một lời mà nói: “Gố lên, tụi này tồn tại cùng cậu.”
“Cút.” Thịnh Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn các cô một cái, vội đi ra ngoài nghe điện thoại: “Lăng Tiêu, tôi xin lỗi chuyện chiếc xe đua, tôi sẽ bồi thường theo giá trị thiệt hại”
Thịnh Hoàn Hoàn sợ Lăng Tiêu mắng nên lập tức biểu lộ thái độ trước.