Lúc này một người đàn ông khác cũng đi tới, liều mạng đấm vào tấm kính ở đầu xe, rất nhanh đã đập thủng kính, Văn Sâm không thể không vứt điện thoại xuống, cầm côn sắt dùng sức đẩy ra rồi mở cửa xe...
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn bắt máy thì chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau, sắc mặt cô trở nên rất nặng nề: “Văn Sâm, Văn Sâm, tình hình phía anh thế nào rồi?"
Hồi lâu đều không nghe thấy đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đậu xe lại rồi bảo người của mình chạy về xem tình hình như thế nào.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn lại khoá kín cửa xe lại.
Lúc này một người đàn ông mặc áo đen đeo khẩu trang đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, trong tay còn cầm một khẩu súng!
Trên đường đi, Đường Nguyên Minh nghe một cú điện thoại khẩn cấp: “Đường thiếu, có người ra tay trước chúng ta, hình như là nhắm vào Thịnh tiểu thư."
Đường Nguyên Minh không kịp hỏi nhiều thì đối phương đã vội nói tiếp: “Có người xuống xe đi về hướng Thịnh tiểu thư, không hay rồi, trên tay người kia có súng."
Lúc này toàn thân Đường Nguyên Minh toả ra khí lạnh căm căm: “Bảo vệ Thịnh tiểu thư an toàn, xem hắn muốn làm gì, khi cần thiết không cần để lại người sống."
"Vâng." Đối phương lập tức cúp máy.
Đường Nguyên Minh cũng vội tăng tốc độ.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt trắng bệch, một người đàn ông đang đứng trước xe cầm súng chỉ về phía cô: “Giơ tay lên đặt ở sau đầu."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm người đàn ông đeo khẩu trang trước mặt, không kịp nghĩ nhiều đã từ từ giơ hai tay lên.
Người đàn ông lại mở miệng: “Xuống xe."
Xuống xe?
Thịnh Hoàn Hoàn biết nếu mình xuống xe thì sẽ trở thành dê đợi làm thịt, cho nên cô không thể xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn không rõ lai lịch của đối phương, càng không biết mục đích của hắn là gì, tiền tài hay là mạng của cô?
Nhưng cô biết hiện tại hắn còn chưa muốn cô chết, nếu không sẽ không chút do dự nổ súng rồi.
Chỉ cần bắn một phát vào đầu cô thì cô sẽ lập tức mất mạng.
"Xuống xe." Đối phương lại thúc giục.
Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ sợ hãi mà nói: “Đừng nổ súng, tôi tháo dây an toàn rồi xuống ngay."
Đối phương như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô mà cười lạnh và nói: “Nếu mày muốn lái xe đụng tao rồi chạy trốn thì suy nghĩ cho kỹ vào, là tay và chân mày nhanh hay là đạn của tao nhanh?"
Thời khắc này xe đang trong trạng thái tắt máy, trước tiên cần đề máy mới nhấn ga được, dù Thịnh Hoàn Hoàn nhanh đến mấy cũng không bằng súng trong tay hắn.
Cô dùng khoé mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, người của cô đi không trở lại, chắc đã bị người ta chặn đường.
Lúc này "Phanh" một tiếng, đạn xuyên qua kính chắn gió phóng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn run lên, tim như siết chặt lại, cô từ từ cúi đầu xuống thì trông thấy cánh tay của mình đang chảy máu.
"Lề mề nữa thì tao bắn nát cái đầu xinh đẹp của mày." Đối phương khát máu cười lạnh: “Tao đếm ba tiếng, một, hai..."
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, không kịp nghĩ ngợi đã đẩy cửa xe bước xuống khi đối phương vừa đếm đến "ba".
Vừa đứng vững thì cổ cô đã đau nhói, hai mắt tối đen hôn mê bất tỉnh.
Một nười đàn ông đón được Thịnh Hoàn Hoàn thì phía sau rồi bế cô lên, đi cùng tên cầm súng nhanh chóng leo lên một chiếc xe cũ kỹ.
Sau đó phía Đường Nguyên Minh cũng nhận được tin tức: “Thịnh tiểu thư bị đánh ngất xỉu mang lên xe, chạy về phía Tây, chúng tôi đang bám đuôi chiếc xe kia, thủ hạ của Lăng Tiêu cũng theo kịp."
Đường Nguyên Minh lập tức nói: “Ngăn hắn lại, tôi lập tức chạy tới."
Thủ hạ của Đường Nguyên Minh cúp điện thoại rồi lấy súng ra, nhắm vào Văn Sâm đang tập trung đuổi theo chiếc xe kia mà bắn một phát súng.
"Phanh... Phanh..."