Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con và cô ta không có đính hôn, sao lại nói là từ hôn được?"

Lời Lăng Tiêu nói làm Lăng Hoa Thanh nổi trận lôi đình, giơ roi lên lại quất vào người Lăng Tiêu: “Thằng nghịch tử."

Lần này Lăng Tiêu đưa tay chụp lấy roi, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng trông rất kiên quyết: “Ba, con nói lại lần nữa, con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ."

Lăng Hoa Thanh rút lại mấy lần vẫn không thể kéo roi ra khỏi tay Lăng Tiêu, cuối cùng ông ta thu tay lại, một lúc sau mới dần dần tỉnh táo lại, đôi mắt vẩn đục hiện lên đầy vẻ đau đớn: “Con thật sự muốn ruồng bỏ ba vì một người phụ nữ sao?"

Đúng là Lăng Tiêu nghĩ như vậy, nếu như hai người kia không phải Thịnh Xán và Thịnh Hoàn Hoàn thì ai quan tâm đúng sai gì chứ?

Nếu như hắn chưa từng rung động với Thịnh Hoàn Hoàn thì ba con họ cần khó xử như vậy không?

Hắn nghĩ là hắn cầm được thì buông xuống được, Thịnh Hoàn Hoàn có cũng được mà không có cũng không sao, cô và những người phụ nữ khác không có gì khác biệt, nhưng cô chỉ dùng thời gian nửa tháng đã nói cho hắn biết hắn lừa mình dối người đến mức nào.

Lăng Tiêu nói: “Nếu như chuyện năm đó thật sự như ba nói thì chờ Thịnh Xán tỉnh lại, con nhất định sẽ bắt ông ta quỳ xuống trước mặt ba nhận sai."

"Vậy nếu hắn bất tỉnh thì sao?" Lăng Hoa Thanh ép hỏi: “Ba có thể không cần mạng của hắn, bảo Thịnh Hoàn Hoàn đền tội bằng toàn bộ Thịnh Thế, nếu như nó không chịu thì con có thể đoạt nó giúp ba không?"

Ánh mắt Lăng Tiêu sầm xuống: “Thật xin lỗi."

"Con quên từ nhỏ ba đã dạy con thế nào sao? Ha ha, con thật là con trai ngoan của Lăng Hoa Thanh này." Lăng Hoa Thanh rất cứng rắn, không chút nhượng bộ: “Ba cho con biết, ba sẽ không bỏ qua cho Thịnh Xán, nếu con không muốn Thịnh Hoàn Hoàn mất mạng thì phải cưới Lâm Chi Vũ vào nhà."

"Thật xin lỗi, con không làm được."

"Vậy ba sẽ khiến Thịnh Hoàn Hoàn chết!"

Khí thế trên người Lăng Tiêu biến đổi, không giận đã oai: “Ba cứ thử đi."

Hai ba con đối chọi gay gắt như nước với lửa, quản gia một bên bị hù mà "Bịch" một tiếng quỳ xuống đất, toàn thân đang phát run: “Nhị gia, thiếu gia, hai vị đang làm gì vậy!"

Không ai để ý đến lão quản gia đang quỳ xuống đất tận tình khuyên bảo.

Đàm phán thất bại, Lăng Tiêu nhìn Lăng Hoa Thanh với ánh mắt phức tạp: “Ba, con nói lại lần nữa, con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ, đừng động vào Thịnh Hoàn Hoàn."

Vừa dứt lời, hắn ném roi qua một bên rồi nhanh chân đi ra ngoài cửa.

Khi sắp đến cầu thang thì Lăng Tiêu lại dừng bước: “Còn nữa, đừng làm tổn thương Tích Nhi và Thiên Vũ, trừ phi ba muốn mất đi đứa con trai duy nhất của mình."

Nói xong hắn không quay đầu lại mà đi xuống lầu.

Nhìn bóng lưng dính đầy máu của Lăng Tiêu, sắc mặt Lăng Hoa Thanh âm trầm đáng sợ, ánh mắt khát máu ngang ngược rơi xuống người quản gia: “Làm sao nó biết, là ai bán đứng tôi?"

Quản gia lập tức bị hù đến toàn thân run rẩy: “Nhị gia minh giám, tôi không biết cái gì cả!"

Đôi mắt Lăng Hoa Thanh đanh lại, chuyện này chỉ có ông ta và Hà Song biết, chẳng lẽ là người phía dưới của bà ta có vấn đề?

Hơn nữa có lẽ Tiêu Nhi biết ông ta không chịu được thứ bẩn thỉu Lăng Tích kia, nhưng Lăng Thiên Vũ là sao?

Ông ta chưa bao giờ biểu hiện ra việc mình biết Lăng Thiên Vũ không phải con của Tiêu Nhi, tại sao Tiêu Nhi lại đột nhiên cảnh cáo ông ta không nên tổn thương Lăng Thiên Vũ?

Chẳng lẽ chuyện của An Niên đã bị Tiêu Nhi điều tra được rồi?

Lăng Hoa Thanh u ám chau mày, ông ta bảo quản gia lui ra rồi lập tức gọi điện thoại cho Hà Song: “Cô làm việc thế nào vậy, Tiêu Nhi đã biết tôi muốn giết hai thứ nghiệt chủng kia."

Hà Song ngẩn người, lập tức tỉnh táo trả lời: “Nhị gia, tôi xác định chuyện này không phải lộ ra từ chỗ tôi."

"Vậy còn có người nào biết?"

"An Lan." Hà Song giải thích: “Tôi hoài nghi An Lan tra được cái chết của An Niên là do tôi làm, trước đó Nhị gia bị ám sát có khả năng là do An Lan gây nên."

Năm đó An Niên hút ma tuý không phải là tình cờ, mà do bị người ta mưu hại, mà kẻ đứng sau chuyện này chính là Hà Song.

Đây cũng là ý của Lăng Hoa Thanh.

Trước đó An Lan bảo vệ An Niên quá tốt, Lăng Hoa Thanh luôn không tìm thấy cậu, mãi đến khi ông ta vào tù nhiều năm thì Hà Song mới vô tình phát hiện An Niên.

Thiếu niên này có dáng vẻ quá giống Lăng Hoa Thanh, lại đi theo bên cạnh Lăng Tiêu nên bà ta liếc một cái đã đoán được cậu ta chính là đứa nhỏ năm đó vừa ra đời đã được An Lan đưa đi.

Sau khi Hà Song về nước thì lập tức nói việc này cho Lăng Hoa Thanh, Lăng Hoa Thanh chỉ nói một chữ: “Chết!"

Thật lâu sau Lăng Hoa Thanh vẫn không nói gì mà siết chặt nắm tay làm trên mu bàn tay cộm lên từng cọng gân xanh: “Sao bà ấy lại biết, không phải tôi đã nói với cô là không thể để bà ấy biết sao?"

Đáy mắt Hà Song lướt qua một tia oán độc, miệng lại nói: “Thật xin lỗi Nhị gia, nước ngoài không có người của chúng ta, sắp xếp mọi chuyện không được thuận tiện lắm, tôi cũng không biết đã để lộ phong thanh từ đâu. Còn nữa, chuyện tối nay không chỉ thiếu gia biết mà lão thái thái cũng chạy tới trong đêm, bà ấy đang nằm ngủ trong phòng của Lăng Tích."

Lăng Hoa Thanh nghe vậy thì lạnh lùng nói: “Được rồi, lập tức trở về, tôi sẽ tự xử lý chuyện này."

Lăng Hoa Thanh cúp máy rồi ném điện thoại qua một bên, đau đầu ấn trán, rốt cuộc Tiêu Nhi chỉ suy đoán hay là thật sự điều tra được cái gì?

Nghĩ đến thái độ vừa rồi Lăng Tiêu, Lăng Hoa Thanh vừa đau vừa giận.

Tiêu Nhi luôn rất hiểu chuyện, nếu không phải biết cái gì thì hắn sẽ không vì Thịnh Hoàn Hoàn mà đối đãi với ông ta như vậy!

Một lúc sau, Lăng Hoa Thanh lại gọi điện thoại.

Khi Lăng lão thái thái nghe điện thoại của Lăng Hoa Thanh thì đã nằm bên cạnh Tích Nhi rất lâu, đêm đã khuya mà người luôn ngủ sớm như bà lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào cả.

"Mẹ!"

"Muộn như vậy rồi, anh có chuyện gì?"

Đối mặt với đứa con trai vừa ra tù chưa bao lâu, thái độ của Lăng lão thái quá lạnh lùng.

Lăng Hoa Thanh nói: “Tiêu Nhi vừa tới tìm con, hình như nó có chút hiểu lầm với con, con muốn hỏi mẹ có phải có ai nói với mọi người cái gì không?"

"Hiểu lầm?" Lão thái thái bỗng ngồi dậy từ trên giường, giọng cũng cao lên mấy độ: “Mày làm cái gì trong lòng mày không biết à? Có phải là muốn Lăng gia đoạn tử tuyệt tôn mày mới bằng lòng bỏ qua?"

"Mẹ, quả nhiên mẹ đã biết." Lăng Hoa Thanh bỗng lạnh lẽo nói: “Rốt cuộc là ai?"

"Tao không biết, chỉ là một số lạ." Lăng lão thái thái không muốn Lăng Hoa Thanh tra được, bà cụ luôn hiền lành này trở nên đặc biệt nghiêm khắc: “Mày nghe cho rõ đây, Tích Nhi là huyết mạch của Lăng gia, Thiên Vũ cũng thế, tao không cho phép mày động vào tụi nó."

Lăng Hoa Thanh nghe xong thì giọng nói càng lạnh hơn: “Có phải là An Lan nói với hai người cái gì không? Lăng Thiên Vũ không có quan hệ gì với Lăng gia cả."

"Tao nói có là có." Lăng lão thái thái sắp tức đến đau tim: “An Lan không nói gì cả, tao thấy ảnh của An Niên, nó rất giống mày, nó là cháu của tao."

"Nếu như năm đó không phải tại mày nhất quyết đuổi giết đến cùng thì cháu nội đáng thương của tao đã không bị đưa đi lúc mới ra đời, tao còn chưa thấy được mặt nó, đến chết cũng chưa từng nhìn thấy..."

Lăng lão thái thái nhịn không được nghẹn ngào: “Còn có Tích Nhi, đó là con gái của mày, sao mày có thể nhẫn tâm như vậy hả?"

"Mẹ nói An Niên rất giống con?"

Lão thái thái nói nhiều như vậy mà trừ câu này ra thì Lăng Hoa Thanh không nghe lọt tai cái gì khác.

Lúc trước Hà Song không nói cho ông ta biết An Niên rất giống mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK