Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này "Oanh" một tiếng, căn phòng lập tức sáng lên.

Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy Đường Nguyên Minh trần trụi ở trần nằm trên giường thì lập tức nhảy xuống giường, cúi đầu phát hiện trên người mình chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, bên trong không có cái gì.

Cô kinh hãi phẫn nộ nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh đã làm gì tôi?"

Trong khoảng thời gian cô ngất đi, Đường Nguyên Minh đã làm gì cô?

Đồ của cô đâu?

Quần áo trên người cô đâu?

Đường Nguyên Minh ngồi dậy, nhặt áo sơmi trên mặt đất lên rồi mặc vào, ngón tay thon dài chậm rãi cài nút áo lại.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái giường lớn xốc xếch trước mắt mà run rẩy, trên gương mặt tinh xảo không còn chút máu, môi đóng đóng mở mở, thật lâu sau mới thành công lặp lại vấn đề vừa rồi: “Rốt cục anh... Đã làm gì tôi?"

Đường Nguyên Minh bước xuống giường, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như làn nước, không trả lời mà hỏi lại: “Em có đói bụng không, anh đi nấu bát mì cho em nhé?"

"Tôi hỏi rốt cục anh đã làm gì tôi."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dáng vẻ như chưa xảy ra chuyện gì của Đường Nguyên Minh thì cảm xúc dần dần sụp đổ, cô đột nhiên xông lên trước kéo cổ áo Đường Nguyên Minh: “Tại sao anh phải giết Văn Sâm, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, anh biết không Đường Nguyên Minh, anh như vậy thật làm người ta buồn nôn."

Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhịn được nữa mà nói ra lời ác độc nhất với Đường Nguyên Minh: “Anh cho rằng làm như vậy tôi sẽ ở bên anh sao, tôi cho anh biết, tôi không yêu anh, vĩnh viễn không yêu anh."

Nói xong, cô không để ý tới sắc mặt Đường Nguyên Minh khó coi đến mức nào mà quay người tiến vào phòng tắm rồi khóa chặt cánh cửa lại.

Cô đi đến cái gương trước bồn rửa mặt, tháo từng nút áo sơmi ra, khi trông thấy dấu vết trên đó thì nước mắt lập tức tràn mi.

Ai từng trải đều hiểu dấu vết trên ngực cô là gì.

"A..."

Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn mất khống chế mà thét lên, hất hết những thứ trên bồn rửa mặt xuống đất rồi bụm mặt nép mình vào một góc run lên liên hồi.

Đường Nguyên Minh.

Anh Minh!

Tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?

Anh bảo tôi làm sao đối mặt với Lăng Tiêu và đứa con chưa ra đời trong bụng đây?

Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, máu tươi tràn ra từ vết cắn, cô nếm thấy mùi máu tươi nhưng lại không thấy đau chút nào.

Cô còn chưa kịp may mắn vì mình trốn thoát một kiếp thì Văn Sâm đã chết rồi, cuối cùng vẫn rơi vào kết quả tương tự, cô thà Đường Nguyên Minh chưa từng xuất hiện.

Phát súng kia của Đường Nguyên Minh nhắm ngay vào tim của Văn Sâm, cho nên Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Văn Sâm đã chết rồi.

Là cô bảo Văn Sâm để súng xuống, là cô hại chết Văn Sâm.

Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ căm hận một người như thế, dù là Trần Văn Hưng lúc trước hay là Chu Tín sau đó, cô cũng không hận họ như Đường Nguyên Minh của bây giờ.

Đường Nguyên Minh đã bóp nát hết tất cả những điều tốt đẹp mà cô hướng tới.

Tất cả tương lai tươi sáng đều bị anh hủy diệt sạch sẽ!

Anh như vậy thật làm người ta buồn nôn.

Tôi không yêu anh, vĩnh viễn không yêu anh.

Hai câu nói này của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng vang lên trong đầu Đường Nguyên Minh, như hai thanh đao sắc nhọn đâm mạnh vào tim anh.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng thét đau khổ của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt anh ảm đạm đi, quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Hoàn Hoàn, mặc kệ em có chịu hay không thì đời này anh cũng không buông tay.

Nếu anh tác thành cho em và Lăng Tiêu thì ai tác thành cho anh?

Rõ ràng là anh gặp em đầu tiên, anh bảo vệ em nhiều năm như vậy, vì sao lại không bằng một tên Lăng Tiêu mới quen biết không đến bốn tháng?

Thịnh Hoàn Hoàn núp trong một góc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, qua thật lâu cô mới đi ra khỏi phòng tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK