Nam Tầm cầm lấy trứng gà, dùng sức đập vỡ.
Diệp Sâm đứng một bên hướng dẫn: “Bỏ nửa muỗng muối nhỏ, dùng đũa đánh tan trứng.”
Nam Tầm bỏ muối rồi lấy đôi đũa, vừa quấy vừa nhìn chăm chằm con dao trên tường, vì sao cô phải đứng đây làm chuyện này?
Diệp Sâm trở về là vì cười nhạo, trả thù cô.
“Tốc độ nhanh lên.”
“Tự anh làm không phải càng nhanh à?” Nam Tầm căn răng, nếu là trước kia, cô sớm đã úp trứng gà lên đầu anh ta.
Nhưng hiện tại đuối lý!
Hơn nữa…
Nam Tâm đánh giá thân hình Diệp Sâm một cái, lựa chọn làm kẻ thức thời. Cô không muốn đánh nhau với Diệp Sâm ở trước mặt Hoan Hoan, hơn nữa còn trong tình huống không nắm chắc!
“Tác dụng phụ của thuốc rất lớn, hiện tại tôi không muốn nhúc nhích.” Diệp Sâm thấy Nam Tâm xụ mặt: “Huống chỉ, đây là thái độ xin lỗi của cô à?”
Nam Tầm cắt một dao bổ đôi quả cà chua ra: “Anh có thể sai tôi làm chuyện khác, trời sinh tôi ghét nấu ăn, anh cũng không phải không biết.”
Diệp Sâm mặt không cảm xúc mà đếm: “Ngẫm lại năm đó cô ép tôi xuống bếp bằng những cách nào, xốc chăn, nhéo tai, kéo tóc, dùng chân đá…”
“Ngừng, đã nhiều năm rồi mà anh còn nhớ rõ như vậy, cần thù dai thế không?” Nam Tâm băm quả cà chua nát nhừ: “Hiện tại anh đang trả thù, trước kia tôi tốt với anh thế nào thì quên hết, chỉ nhớ dáng vẻ phù thủy của tôi thôi.”
Năm đó vợ chồng Nam Hạo Thiên đều bận rộn sự nghiệp của riêng mình, trong nhà thường xuyên chỉ có cô và Diệp Sâm, lúc ấy đang tuổi ăn tuổi lớn, dễ đói, vì thế đương nhiên Nam Tâm đã nô dịch Diệp Sâm. Dù sao anh cãi cũng cãi không lại cô, đánh cũng đánh không thắng cô, chỉ có thể bị nô dịch.
Diệp Sâm nhướng mày: “Rất tốt với tôi? Ví dụ như.
“Ví dụ..” Nam Tâm hồi tưởng một lượt, bắt đầu chột dạ: “Thôi, chuyện đã qua lâu như thế rồi, đừng nhắc tới làm gì, cắt xong rồi này.”
“Bật lửa đổ dầu, dầu nóng thì đổ hết vào.”
Nước trong chảo còn chưa bay hơi hết mà Nam 'Tâm đã đổ dầu vào, dầu nóng bắn lên, Nam Tâm chật vật nhảy đi thật xa: “Tôi thề, đây là lần cuối tôi xuống bếp.”
Cố Hoan đứng bên cạnh nhịn không được phàn nàn: “Mẹ, nếu chú chịu dạy mẹ thì mẹ nghiêm túc học đi, mẹ nấu mì thật sự rất khó ăn.”
Nam Tầm: “…
Cục vàng tri kỷ của cô đâu?
Diệp Sâm khen thưởng mà sờ sờ đầu cô bé, tiến lên đổ trứng vào chảo, quay đầu lại nhìn về phía Nam Tầm:
“Tiếp tục.”
Ở trước mặt con gái, Nam Tâm vẫn phải làm tấm gương tốt, đành tiến lên lật trứng.
Diệp Sâm: “Lửa quá lớn, giảm thấp hai nấc.”
Nam Tầm ấn vào mặt điều khiển hai cái, lại lật trứng, đến khi chín vàng thì lấy ra. Cô lại đặt nồi lên bếp đổ dầu, dầu nóng thì đổ trứng vào…
“Chờ một chút, nồi còn chưa đủ nóng.”
Cố Hoan cũng nhìn không được, lập tức giơ ngón tay cái về hướng Diệp Sâm: “Chú, tính tình chú thật tốt, thực sự rất kiên nhãn.”
Nam Tầm trừng Cố Hoan.
Diệp Sâm lạnh nhạt nói: “Còn ngơ ra làm gì, đổ vào!”
Nam Tầm: “…
Vất vả lắm mới nấu xong, Diệp Sâm nếm một miếng, Cố Hoan cũng ăn một ngụm, sau đó cùng đồng thanh nói: “Nấu lại.”