Đường Nguyên Minh nhún vai đầy cá tính, cuối cùng còn căn dặn Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh ở nhà chờ em, về sớm một chút."
Giọng nói của Đường Nguyên Minh không nhỏ, người của Vũ Yến đứng cách đó không xa đều nghe thấy, ai cũng trợn mắt hốc mồm: Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh ở chung rồi sao?
Dặn dò Thịnh Hoàn Hoàn vài câu xong, Đường Nguyên Minh nhìn về phía Lăng Tiêu toàn thân toả khí lạnh mà cười cực kỳ hào hoa: “Vậy làm phiền Lăng tổng thay tôi xem chừng Hoàn Hoàn, hiện tại em ấy không thể uống rượu."
Câu nói sau cùng làm sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn thay đổi: Chẳng lẽ Đường Nguyên Minh biết cô mang thai rồi?
Cô muốn nhìn nét mặt của Đường Nguyên Minh để tìm kiếm đáp án, nhưng đối phương chỉ để lại một bóng lưng cao ngạo tiêu sái cho cô.
Còn Lăng Tiêu, vấn đề mà Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa làm rõ được thì hắn càng không biết gì: “Cô bị bệnh à?"
Lăng Tiêu hỏi Thịnh Hoàn Hoàn.
"Không có."
Thịnh Hoàn Hoàn cũng cho Lăng Tiêu một bóng lưng tiêu sái.
Sau khi trở lại đội xe, bọn Lý Hưng Hoài không dám hỏi nhiều, Mao Tuấn phá giải không khí xấu hổ mà hưng phấn hỏi: “Trưa nay ăn cái gì? Lẩu, thịt nướng, món Quảng Đông hay là hải sản?"
Nói đến ăn, đám người lập tức trở nên hăng hái.
Cuối cùng họ nhất trí quyết định đi ăn buffet hải sản, cái loại mà bình quân mỗi người tốn hết bốn con số ấy.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa họ đã lập tức bị một đám phóng viên bao vây:
"Thịnh tiểu thư, xin hỏi cô và Lăng Tiêu có dự định tái hôn không?"
"Thịnh tiểu thư, tổ chức cúp Hoa Đào vừa @ cô và Triệu Giai Ca trên Weibo, xin hỏi cô có tham gia cúp Hoa Đào vào cuối tuần này không?"
"Nghe đồn cô và Triệu Giai Ca bất hòa, là thật sao?"
"Cô và Lăng Tiêu muốn cùng đi ăn cơm sao..."
Từng vấn đề sắc bén chen nhau lao đến.
Bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn là nhân vật chạm tay có thể bỏng, do liên tục lên hotsearch nên tính chủ đề và độ chú ý của cô làm cả minh tinh đang hot cũng phải mặc cảm, là khối bánh trái thơm ngon trong mắt các phóng viên.
Một bên khác, Lăng Tiêu cũng bị các phóng viên vây quanh, nhưng so với sự sắc bén bức người phía Thịnh Hoàn Hoàn thì họ phỏng vấn Lăng Tiêu hàm súc hơn nhiều.
Trong đó có một phóng viên hỏi Lăng Tiêu vấn đề tương tự: “Lăng tiên sinh, xin hỏi anh và Thịnh tiểu thư có dự định tái hôn không?"
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc trả lời: “Không thể trả lời."
Tiếp đó các vệ sĩ lao lên chặn ngang giữa phóng viên và Lăng Tiêu, hộ tống hắn lên xe.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu rời đi mà cười cười với các phóng viên, chọn mấy vấn đề trong đó để trả lời: “Tôi còn chưa xem Weibo, tôi sẽ không tham gia cúp Hoa Đào, thực sự không có thời gian."
"Giữa trưa đội xe chúng tôi cùng đi ăn cơm, ông chủ mời khách..."
Một câu "Ông chủ mời khách" đơn giản đã lập tức tách xa khoảng cách giữa cô và Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời mấy vấn đề rồi muốn rời đi, nhưng các phóng viên bao vây quá chặt, cho dù được các đội hữu bảo hộ mà nhất thời cô cũng khó thoát thân.
"Thịnh tiểu thư, cô và Lăng Tiêu có tái hôn không?"
"Xin cô trả lời cho, cư dân mạng đều rất hi vọng hai người tái hôn..."
Các phóng viên nhiều lần hỏi vấn đề tái hôn, hiện tại cư dân mạng cảm thấy hứng thú với đề tài này nhất nên họ không chiếm được đáp án quyết không bỏ qua.
Thịnh Hoàn Hoàn bị quấn chặt không có cách nào nên đành trả lời qua loa một câu: “Tôi và Lăng Tiêu không có dự định tái hôn."
Lăng Tiêu ngồi trong xe vừa kéo cửa sổ xuống liền nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn trả lời như vậy, sắc mặt hắn không khỏi sầm xuống, sau đó lạnh giọng nói với vệ sĩ ngoài xe: “Mời Thịnh tiểu thư lên xe."
"Vâng."
Hai vệ sĩ cao lớn lập tức bước lên trước, nửa kéo nửa lôi Thịnh Hoàn Hoàn vào chiếc Rolls-Royce
Đám phóng viên bị chặn bên ngoài liên tục chụp ảnh chiếc xe.
Rất nhanh chiếc Rolls-Royce đã biến mất trong tầm mắt mọi người, người của Vũ Yến cũng đã rời đi, các phóng viên đành giải tán.
Rất nhanh tin tức Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu ngồi chung một chiếc xe đã tung bay ngợp trời, độ hot từ từ dâng lên.
Trong xe Rolls-Royce, Thịnh Hoàn Hoàn sửa sang lại đầu tóc rối bời rồi tức giận nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh đang làm gì vậy?"
Cô đang mang thai, lỡ ngã thì phải làm sao?
Lăng Tiêu ngồi ở đó không nói lời nào, cứ như một núi băng ngàn năm không ngừng toả ra khí lạnh, sắc mặt vẫn đen thui.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết mình đắc tội hắn cái gì, đàn ông con trai gì mà trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, cô tức giận xoay mặt nhìn ra cửa sổ, coi hắn như không khí.
Lăng Tiêu càng khó chịu, nếu là trước kia Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã nghĩ cách dỗ hắn rồi.
Cô mà giở giọng nịnh nọt thì cực kỳ điêu luyện ngọt ngào.
"Vong ân phụ nghĩa." Lăng Tiêu đột nhiên nói một câu như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn đang đầy bụng lửa giận, nghe xong lời này lập tức giận không chỗ phát tiết: “Có gì bất mãn thì nói đi, nói xấu sau lưng người ta không phải hành vi quân tử."
Lăng Tiêu nhíu mày lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngồi bên cạnh tôi không phải người?"
Bây giờ không phải hắn đang nói trước mặt cô sao?
Hắn muốn nói xấu ai còn cần đứng sau lưng nói à?
Thịnh Hoàn Hoàn bị móc họng á khẩu không trả lời được, một lúc sau mới nói: “Vậy anh nói thử xem tôi vong ân phụ nghĩa thế nào?"
Lăng Tiêu không nói lời nào, chỉ bắn qua một ánh mắt lạnh lùng để Thịnh Hoàn Hoàn tự lĩnh hội.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn đang cây ngay không sợ chết đứng, nhưng nhớ tới lúc trước khi tuyệt vọng đã cầu hắn thế nào, mấy ngày trước Lăng Tiêu còn cứu cô và ba một mạng nên lập tức yếu thế không cãi được.
Nhưng sau đó cô lại nhớ tới Đường Nguyên Minh, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Nếu như tất cả đều do anh tạo nên thì có gì mà vong ân phụ nghĩa chứ?"
Khi nói ra câu này, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu nên không bỏ lỡ tia kinh ngạc xẹt qua trong mắt hắn, trong lòng lạnh đi nửa phần.
Xem ra Đường Nguyên Minh nói không sai, chuyện xảy ra gần đây đều có liên quan đến Lăng Hoa Thanh, hiện tại nhìn phản ứng của Lăng Tiêu thì có vẻ hắn đã sớm biết.
Lăng Tiêu không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã xác nhận hay chỉ đang thăm dò, vì thế trầm mặc chờ cô nói tiếp.
Trong xe yên tĩnh hồi lâu, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mới vang lên lần nữa: “Vết thương sau lưng anh do ba anh đánh!"
Đêm đó sau khi rời khỏi chỗ của cô thì hắn đã đi gặp Lăng Hoa Thanh, sau đó mang vết thương đầy người trở về, phía sau lưng máu thịt be bét.
Cô nên sớm nghĩ đến trên đời này còn ai có thể làm Lăng Tiêu cam tâm tình nguyện bị đánh?
Lăng Tiêu không phủ nhận, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt: “Cô muốn nói cái gì?"
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn nặng trĩu, chờ mong trong lòng không còn tồn tại.
Cô lạnh lẽo nhìn Lăng Tiêu: “Tôi muốn nói cho anh biết, nếu như có người muốn tổn thương người nhà của tôi thì dù là ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua."
Người nhà là ranh giới cuối cùng của cô.
Nếu Lăng Hoa Thanh là hung thủ sau màn kia thì cô phải suy xét đứa bé này nên đi hay ở lần nữa.
Trong xe yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy ngạt thở.
Một lúc sau Lăng Tiêu mới lên tiếng: “Tôi sẽ xử lý chuyện này."
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng đáp: “Trước lúc đó làm phiền Lăng tiên sinh tránh xa tôi một chút."
Lăng Tiêu trầm mặc nhắm mắt lại, hai tay đặt trên tay vịn siết chặt lại thành nắm đấm.
Thấy Lăng Tiêu như vậy, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn rất nặng nề, cô có dự cảm chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của mình.
Xem ra đứa bé này thật sự tới không đúng lúc!