Nam Tầm phát sốt đến bây giờ vẫn chưa khỏi, ngược lại càng nghiêm trọng.
Từ sau vụ việc của Trần Do Mỹ, ngày nào cô cũng ăn không vô ngủ không được, thân thể đã sớm không chịu nổi, mấy ngày nay còn suốt đêm mất ngủ, tóc rụng rất nhiều, người đều gầy đi hẳn, sắc mặt ảm đạm không ánh sáng.
Nam Tầm hận mình như vậy, rồi lại không thể giấy giụa ra khỏi vực sâu đau đớn. Cô miễn cưỡng chống thân thể, uống vào mấy viên thuốc còn sót lại.
Dạ dày đói rất đau, cô đi vào phòng bếp, tủ lạnh không còn cái gì cả, thùng rác bên cạnh lại chứa đầy điểm tâm, rau quả và thịt cá.
Cố Nam Thành đi rồi, không để lại một thứ gì.
Nhìn thùng rác chứa đầy đồ ăn, cảm giác bi thương từ trái tim tràn ra khắp tứ chỉ, bao phủ cả người Nam Tầm, trái tim cô hoàn toàn rét lạnh.
Cô tự giễu cười cười, moi ra một quả táo từ thùng rác rồi rửa sạch sẽ, cắn từng ngụm ăn sạch nó, cuối cùng dạ dày cũng dễ chịu một chút.
Mới đi ra từ phòng bếp, một đám người mặc đồ đen đã xông vào Cố gia, tiếp theo Nam Tâm nhìn thấy một người phụ nữ trung niên vẻ mặt nghiêm túc, trông rất phúc hậu đi đến.
Là Cố phu nhân, một người đàn bà còn cứng rắn hơn cả Nam Tâm.
Sau khi tiến vào, Cố phu nhân nhìn Nam Tâm một cái, trực tiếp làm lơ cô mà ra lệnh cho đám vệ sĩ kia: “Không để lại thứ gì quý giá cả.”
Nam Tầm không ngăn cản, để mặc đám vệ sĩ lục tung trong nhà.
Lúc này Cố phu nhân mới nhìn về phía Nam Tâm, lạnh lùng nói: “Nói chuyện đi!”
Nói xong, bà ta đi đến sô pha rồi ngồi xuống.
Nam Tầm đi theo, ngồi xuống đối diện, giơ tay muốn pha trà, Cố phu nhân lạnh lùng liếc cô nhìn một cái: “Không cần làm, không có tâm trạng uống.”
Nam Tầm thu tay lại, ngồi thật đoan trang.
Cố phu nhân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói cô chuyển hết tiền của Nam Thành đi rồi?"
Nam Tầm nói: “Chỉ là một phần, chỉ là một góc nhỏ của anh ta thôi.”
Cố phu nhân ngang ngược nói: “Chuyển trả ngay, con gái thì cô có thể mang đi, Cố gia là do tôi và ba nó vất vả tạo dựng nên, cô đừng mơ mang đi một đồng nào”
Nam Tầm nhếch khoé môi lên: “Được thôi, chỉ cần con trai bà gật đầu, Nam Tâm tôi tuyệt đối không đem đi một cây kim mũi chỉ nào của Cố gia cả.
Cố phu nhân lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện của cô, tóm lại cô đừng mơ mang đi đồng nào của Cố gia, còn con gái thì phải xem bản lĩnh của cô, nếu để lại tôi cũng không bạc đãi nó, dù sao nó cũng là huyết mạch của Cố gia”
“Hiện tại chịu thừa nhận con bé là cháu gái của bà rồi à?”
Cố phu nhân luôn không thừa nhận thân phận của hai mẹ con cô, trước kia còn lấy tóc và vật dụng hàng ngày của Cố Hoan đi bệnh viện xét nghiệm DNA.
Cố Nam Thành không biết việc này, cô lại rất rõ.
“Đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ xem trọng cô.” Cố phu nhân ho hai tiếng, hơi thở hơi bình ổn lại rồi mới nhìn về phía Nam Tâm, tiếp tục nói: “Nếu cô sớm nghe lời tôi, sinh đứa con trai cho Nam Thành thì hiện tại tôi còn có thể nể mặt cháu trai mà cho cô một số tiền, để cô rời đi có thể diện.”
Nam Tầm cười nói: “Có thể thấy được tôi không nghe bà là lựa chọn chính xác đến cỡ nào.”
Sinh hai đứa con cho Gố gia, cuối cùng không được dẫn đi đứa nào, chỉ lấy được một số tiền, trong mắt bọn họ thì như vậy đã xem như “Số tiền lớn" ban ân, phải mang ơn đội nghĩa rời đi.
Đây là suy nghĩ trong lòng Cố phu nhân, Nam 'Tâm hận Cố phu nhân đến mức nào thì chỉ có cô mới biết.
Lúc trước khi sinh Cố Hoan, khi biết là cháu gái thì Cố phu nhân đã không chờ hai mẹ con họ đi ra từ phòng sinh, liền nói dối với Cố Nam Thành rằng mình không khoẻ rồi bỏ đi.
Lúc ở cữ, Cố phu nhân không có tới lần nào
Vừa hết kỳ ở cữ, bà ta đã chạy tới thúc giục cô sinh đứa thứ hai, mang theo rất nhiều đơn thuốc. bảo cô uống, nói uống vào có thể sinh con trai.
Cố Hoan vừa đầy tháng, Nam Tâm phải cho con bú nên đương nhiên không thể uống thuốc bậy bạ, Cố phu nhân liền ra lệnh cho cô cho con cai sữa mẹ.