Trong biệt thự lưng chừng núi.
Lăng Hoa Thanh nhìn ba phần báo cáo xét nghiệm DNA trên bàn với sắc mặt hết sức phức tạp: “Cho nên con nhỏ kia thật sự là con tôi?"
Hà Song cung kính gật đầu và nói: “Đúng thế."
Nhưng trên mặt Lăng Hoa Thanh lại không có chút vui sướng nào, ông ta đột nhiên nắm ba phần báo cáo lên rồi xé nát nó, chán ghét ném nó xuống đất, nhấc chân dùng sức giẫm nó dưới đế giày rồi nghiền mạnh, miệng thì nói: “Buồn nôn, buồn nôn..."
Hà Song cúi thấp đầu, im lặng như một pho tượng.
Mặc dù chứng thực thân phận của Lăng Tích, nhưng tính theo kết quả này thì năm đó khi An Lan và Thẩm Tu Niên phát sinh quan hệ, trong bụng đã có Lăng Tích.
Thẩm Tu Niên, đã nhiều năm không ai nhắc đến cái tên này!
Lăng Hoa Thanh trút giận xong thì nhìn về phía Hà Song và nói: “Bà biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Hà Song khom người nói: “Vâng!"
Lăng Hoa Thanh mỏi mệt phất tay với bà ta: “Làm sạch sẽ một chút, đừng để bị Tiêu Nhi phát hiện."
Hà Song gật đầu: “Tôi làm việc thì xin Nhị gia yên tâm!"
Hà Song không lập tức rời đi, Lăng Hoa Thanh nhíu mày: “Còn có việc gì?"
Hà Song nói: “Con trai của Diệp Chính Lan đang điều tra chuyện tối hôm qua, quan hệ giữa hắn và thiếu gia có vẻ rất tốt, tôi sợ..."
Lăng Hoa Thanh cười lạnh: “Vậy đừng để hắn sống sót biết được chân tướng, tôi không tin con trai chết rồi mà ông già hắn không trở lại."
Sở dĩ Lăng Hoa Thanh chịu nhục mười năm là vì chờ đợi ngày này, ông ta muốn để tất cả những người hại mình năm đó đều xuống địa ngục.
Ông ta còn sống chỉ vì báo thù!
Sau khi Hà Song rời đi, một người hầu bưng thuốc tiến vào phòng An Lan, người hầu này là người lần trước mật báo cho Lăng Tiêu.
"Phu nhân, Hà Song đi rồi."
Rốt cục An Lan vẻ mặt tiều tụy cũng hơi tỉnh táo lên: “Bảo Hà Vinh cho người đi theo bà ta, nhất định phải nhìn chằm chằm bà ta, khi cần thiết thì giết."
Nếu có thể, bà không muốn người phụ nữ này sống lâu trên đời thêm một ngày, nhưng bà muốn tự ra tay để báo thù cho đứa con đã mất của mình.
An Lan ngẫm nghĩ rồi không yên lòng mà dặn dò người hầu: “Cô gửi một tin nhắn cho Tiêu Nhi, bảo nó nhất định phải bảo vệ Tích Nhi và Thiên Vũ."
Người hầu rất nghi hoặc: “Không phải Lăng Hoa Thanh đã biết Tích Nhi là con ruột của mình sao?"
An Lan lắc đầu: “Không ai biết tên điên đó suy nghĩ cái gì."
Người hầu lo lắng nói: “Nhưng thiếu gia tin tưởng Lăng Hoa Thanh nên chưa chắc sẽ nghe lời chúng ta."
An Lan trầm ngâm: “Vậy thì thông báo luôn cho lão thái thái, để bà ấy dời qua ở cùng họ."
Bà nhất định phải nghĩ cách mau chóng ra ngoài, lần này bà tuyệt đối không cho phép họ tổn thương con gái và cháu trai của mình nữa.
Lúc này Lăng Hoa Thanh đang đứng trong phòng sách, dưới chân ông ta là một mảnh hỗn độn, cuộc trò chuyện vẫn còn tiếp tục, ông ta đặt điện thoại bên tai rồi đè nén khát máu tàn bạo mà nói: “Tôi biết, tiếp tục theo dõi hắn."
Lăng Hoa Thanh đã biết chuyện xảy ra trong buổi tiệc thọ đêm nay.
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Hoa Thanh lập tức nhấn một dãy số: “Hà Vinh, cậu đi giết một người giúp tôi."
Hà Vinh: “Ai?"
"Thịnh Hoàn Hoàn." Lăng Hoa Thanh nói: “Nhớ kỹ, cậu chỉ có một cơ hội, nếu thất bại thì cậu đừng trở về nữa."
Tiện nhân, dám dụ dỗ Tiêu Nhi hết lần này đến lần khác, ngại mạng quá dài, ông ta không ngại giúp cô!
Dù chân tướng như thế nào thì trong mắt Lăng Hoa Thanh cũng là Thịnh Hoàn Hoàn sai, là cô quyến rũ Lăng Tiêu mới làm hắn quên mất cảnh cáo của ông ta mà tiếp cận cô.
Rất nhanh, người hầu của An Lan nhận được tin nhắn của Hà Vinh, người hầu lập tức trả lời: “Tôi biết, trước khi ra tay báo với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp người đi nghĩ cách cứu viện, anh suy nghĩ kỹ xem làm sao thoát thân."
Người hầu muốn đi tìm An Lan thương lượng việc này, lại bị vệ sĩ ngăn ở ngoài cửa: “Nhị gia ở bên trong, có việc ngày mai lại đến."
Người hầu nghe xong thì vẻ mặt rất nặng nề, lúc này Lăng Hoa Thanh nhất định sẽ trút lửa giận lên người An Lan, giày vò bà đến mức mình đầy thương tích, nhưng cô lại không làm được gì.
"Anh ơi, anh trên trời có linh thì phù hộ chị An Lan sớm ngày thoát khỏi biển khổ đi!"
Người hầu chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, vệ sĩ lại đuổi người nên cô đành vội vàng xoay người rời đi, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Lăng Tiêu mới đi ra từ Đường gia đã nhận được tin nhắn của một số lạ, trên đó viết: “Tích Nhi và Thiên Vũ gặp nguy hiểm, hi vọng Lăng Thiếu bảo vệ tốt cho họ."
Lăng Tiêu lập tức trả lời tin nhắn kia: “Anh là ai?"
Nhưng tin nhắn đó như đá ném xuống biển rộng, không có hồi đáp.
Lăng Tiêu không tiếp tục hỏi nữa mà đưa ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ xe, mãi đến khi về phủ lại trông thấy Lăng lão thái đi qua: “Bà nội, trễ như vậy sao bà lại tới đây?"
Lão thái thái cũng vừa tới, đang bảo người chuyển hành lý vào.
Bà làm ra vẻ nhẹ nhàng mà cười nói với Lăng Tiêu: “Bà nhớ Tích Nhi và Thiên Vũ, từ hôm nay bà nội sẽ chuyển tới ở, bất ngờ không, vui vẻ không?"
Lăng Tiêu có chút hoài nghi, dù sao lão thái thái đã lớn tuổi như vậy, chỉ nhớ cháu cũng không cần đêm hôm khuya khoắt lặn lội qua, nhưng hắn không hỏi nhiều: “Thật rất bất ngờ."
Lão thái thái trừng Lăng Tiêu một cái: “Ăn nói vụng về như vậy khó trách vợ đi theo người khác."
Lăng Tiêu nhăn mày kiếm lại, không nói thêm gì nữa.
Lăng Tích ngủ sớm, lão thái thái luôn ngủ không say, rất sớm đã tách ra ngủ với Lăng lão, lần này lại khăng khăng muốn ở chung phòng với Lăng Tích, sự khác thường này vừa vặn chứng thực suy đoán của Lăng Tiêu.
Lão thái thái nhận được tin nhắn tương tự với hắn.
Hơn nữa bà còn tin!
Có phải bà biết người gửi tin nhắn là ai, cũng biết ai muốn hại Tích Nhi và Thiên Vũ không?
Rất nhanh một bóng dáng đã xuất hiện trong đầu, trong lòng Lăng Tiêu đã có đáp án, nhưng hắn hi vọng suy đoán của mình là sai lầm!
Một lát sau, hắn gọi Bạch quản gia đến trước mặt: “Ba tôi giao phần DNA kia cho ai đi xét nghiệm?"
Lăng Tiêu hoài nghi có người làm giả báo cáo DNA, kết quả Lăng Hoa Thanh nhận được trái ngược với sự thật.
Nhưng Lăng Tiêu không biết dù Lăng Tích có phải là con gái của Lăng Hoa Thanh hay không thì ông ta vẫn không chấp nhận được cô.
Đối với Lăng Hoa Thanh, Lăng Tích là một vết nhơ luôn nhắc nhở ông ta chuyện An Lan và Thẩm Tu Niên từng triền miên nồng cháy như thế nào!
Lần này Bạch quản gia vạn năng lại không biết: “Thiếu gia, tôi sợ cậu không thích nên không gài tai mắt ở chỗ Nhị gia."
Lăng Tiêu đưa tin nhắn kia cho Bạch quản gia xem.
Bạch quản gia lập tức hiểu ra ý của Lăng Tiêu: “Thiếu gia hoài nghi có người đổi báo cáo xét nghiệm DNA của Nhị gia và Tích Nhi sao?"
Vẻ mặt Lăng Tiêu như băng sương: “Lấy tính tình của ba tôi, nếu biết Tích Nhi không phải con ruột thì nhất định bỏ qua cho nó."
Bạch quản gia ngẫm nghĩ rồi trầm ngâm nói: “Tôi biết trước kia bên cạnh Nhị gia có một người phụ nữ tê là Hà Song rất được Nhị gia tin tưởng, nếu như thiếu gia muốn biết thì tôi lập tức cho người đi thăm dò."
Lăng Tiêu gật đầu: “Cẩn thận một chút, đừng để ba tôi phát hiện."
Lăng Tiêu cũng nghĩ đến chuyện này, rất có thể tin nhắn kia cố ý ly gián quan hệ giữa ba con bọn họ, nhưng việc này liên quan đến an nguy của Tích Nhi và Thiên Vũ, hắn không thể không cẩn thận.
Đúng lúc này, điện thoại của Lăng Tiêu lại reo lên.
Lăng Tiêu và Bạch quản gia nhìn nhau một cái rồi lập tức lấy điện thoại tới, trên tin nhắn chỉ có mấy chữ: Thịnh Hoàn Hoàn gặp nguy hiểm.