“Đúng vậy, chúng tôi đang ăn cơm ở bên ngoài, em muốn lại đây sao?” Diệp Sâm thản nhiên ung dung nói, không hề chột dạ vì lén ôm con gái người ta đi, hết sức
đương nhiên, hết sức làm càn.
“Tôi đã nói với anh là không cho phép anh tiếp cận Hoan Hoan nữa.”
Nam Tâm sắp bị Diệp Sâm làm tức chết rồi, nhưng ngặt nổi lần nào người này cũng dửng dưng như vậy, chỉ có cô ấy lòng nóng như lửa đốt, làm cô tức đến ngứa răng.
Diệp Sâm cong cong khóe miệng, tưởng tượng ra Nam Tầm tức đến đỏ bừng mặt thì tâm tình rất tốt: “Không phải tôi đã nói với em sao, nếu em phát hiện không thấy Hoan Hoan đâu thì đừng sốt ruột cũng đừng. lo lăng, có lẽ nó đang ăn cơm với tôi, em thật sự không cần sốt ruột như thế.”
“Diệp Sâm, anh có thể có liêm sỉ chút không hả?”
Nam Tầm thật muốn khinh vào mặt anh, anh không được tôi cho phép đã lén lút ôm con gái của tôi đi, còn thản nhiên dửng dưng nói tôi chỉ lo lắng dư thừa? Anh có thể giảng đạo lý, có liêm sỉ một chút không?
Diệp Sâm im lặng, sau đó dùng giọng điệu rất nghiêm túc mà hỏi: “Nếu không lần sau trước khi tôi mang đi sẽ gửi tin nhắn cho em?”
“Cút, rốt cuộc anh muốn thế nào, kiên nhẫn của tôi có hạn, anh đừng đánh trống lãng với tôi.” Nam Tâm tức đến chửi thề.
Lúc này giọng nói bập bẹ của bạn nhỏ Cố Hoan †truyên đến từ điện thoại: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con tự. nguyện đi với chú Diệp, chú Diệp rất thương con, ở bên cạnh chú rất vui."
“Cố Hoan, con đã quên mẹ nói gì rồi sao?”
Nam Tâm vừa tức vừa căm phẫn, nhưng con nít đâu hiểu được chuyện của người lớn, nghe mình bị mắng, cái miệng nhỏ bu ra, tủi thân đỏ mắt: “Nhưng mẹ cũng không có thời gian chơi với con.”
Trong lòng Nam Tầm đau xót, thái độ lập tức dịu đi, hiện tại cô vừa vào The Matrix, bên trên cố ý khảo. nghiệm năng lực của cô, thời gian này cô sẽ rất bận, không có sức lực chăm sóc Cố Hoan.
Nhưng con nít không phải chó con, vui liền dắt ra ngoài dạo, không vui thì nhốt trong phòng, đặc biệt Hoan Hoan lại không thích xem TV.
Ngày nào cũng ép con bé ở trong nhà, nó sẽ buồn đến bệnh mất.
'Trước kia ở Cố gia có cái sân rất lớn, bên trong có một công viên nhỏ, có cô chơi với con bé, nếu không thì có người hầu xem chừng, hiện tại ở trong tiểu khu, cô không yên tâm để con mình chơi dưới lầu.
Nam Tâm cảm thấy mình thua thiệt Cố Hoan, nhưng muốn Hoan Hoan được sống như trước kia thì chỉ có thể để con bé chịu đựng một chút.
Cô nghĩ có lẽ nên đưa Hoan Hoan đi nhà trẻ, hoặc là dứt khoát mời hai giáo viên trở về chăm sóc.
“Tôi ở nhà ăn XXX, em lại đây tìm tôi.”
Giọng nói cứng rắn của Diệp Sâm truyền đến từ đầu kia: “Nếu em không tới thì đêm nay Hoan Hoan ở lại với Tôi.
Vừa nghe Diệp Sâm nói thế, Nam Tâm rất muốn bóp chết anh, nhịn rồi lại nhịn, mới căn răng nói: “Tôi qua liền.
Khi Đường Nguyên Minh trở lại chỗ ngồi thì Thịnh Hoàn Hoàn đã gọi xong đồ ăn, cô và anh bàn về chuyện Tương Tuấn Tài và Lý Vệ Lâm.
Đường Nguyên Minh cũng không kinh ngạc về chuyện của Tương Tuấn Tài, lại cảm thấy hứng thú với chuyện Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Vệ Lâm đánh cược: “Em quen Kim Thần?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Em đâu quen, từng gặp qua một lần ở Dubai, còn xảy ra chút không thoải mái, em nghĩ hiện tại anh ta căn bản không nhớ em.”
Đường Nguyên Minh hơi bất ngờ: “Vậy en còn dám đánh cược với anh ta, em tự tin mình có thể vào top3 như vậy sao?”
Đường Nguyên Minh cũng đã biết chuyện Thịnh Hoàn Hoàn tham gia cuộc đua quốc tế khi chơi CS lân trước, hơn nữa trong mười năm không có mặt ở đây, anh vân luôn lặng lẽ chú ý chuyện của cô.
Cho nên không có chuyện gì về Thịnh Hoàn Hoàn mà Đường Nguyên Minh không biết, ít nhất còn biết nhiều hơn Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn tinh quái cười nói: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì top3 không thành vấn đề.”
Trải qua lần giao đấu ở Dubai trước đó, cô có thể xác định mình ưu tú hơn Kim Thần một chút, nếu cô không thể vào top3 thì Kim Thần càng không thể.
Tóm lại, không có gì bất ngờ xảy ra thì thành tích của cô sẽ xếp trước Kim Thần, hơn nữa cô có tiền, nếu Lý Vệ Lâm thông minh thì tất nhiên biết nên lựa chọn như thế nào.
Đường Nguyên Minh cười nói: “Vậy anh chờ mong biểu hiện của em.”