Hiện tại cô rất hoài nghi Diệp Sâm đang gian lận.
“Là em chọn hay tôi giúp em?” Ánh mắt thâm thúy dịu dàng của Diệp Sâm nhìn vào Nam Tầm.
Sau đó, không đợi Nam Tầm trả lời, anh lại nói: “Thôi, giờ em không tiện, cứ để tôi chọn giúp em đi!”
Giây tiếp theo Diệp Sâm đã duỗi cánh tay ra, “Tùy tiện" chọn một thẻ đỏ rồi lật lại.
“Cách tờ giấy hôn môi người đàn ông gân cô nhất một phút.”
Người đàn ông bên cạnh Nam Tầm chính là Diệp Sâm. Trên trán Nam Tâm nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh gian lận.”
Diệp Sâm nhún vai, thỏa thuê đắc ý cười n may thôi, hết cách.”
Ăn may? Quỷ mới tin anh ăn may!
Nam Tâm nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Giúp chị lấy khăn giấy lại đây, rút nhiều mấy tờ.”
Thịnh Hoàn Hoàn đang muốn lấy giúp thì lúc này Đường Dật lại trêu chọc: “Hôn cách khăn giấy còn gọi là hôn sao, ai cũng là người thành niên độc thân, muốn chơi thì chơi thật ấy.
Lăng Kha liếc nhìn Cố Nam Thành sắc mặt xanh mét một cái, lập tức phối hợp với Đường Dật: “Đúng vậy, muốn chơi thì chơi thật, hôn cách khăn giấy có gì thú vị."
“Dùng khăn giấy còn gọi là mạo hiểm sao?”
“Hôn môi, hôn môi, hôn môi. Mọi người ồn ào theo.
Diệp Sâm nhếch môi mỏng lên, nói với Nam Tầm: “Nếu mọi người đều yêu cầu như vậy, chúng ta làm thật đi"
“Anh dám…" Nhìn ánh mắt cực nóng của Diệp Sâm, Nam Tầm lập tức lui về phía sau, nhưng eo cô bị ghì chặt, tiếp theo cái gáy cũng bị đè lại, môi Diệp Sâm đã hôn lên.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dùng tay che mắt Cố Hoan.
“Rắc!" Một âm thanh nhỏ truyền đến từ tay Cố Nam Thành.
'Trần Do Mỹ thấy cái ly trong tay Cố Nam Thành đã nát, mảnh vụn đâm vào tay gã, có máu chảy xuống mặt bàn.
Mặt Trần Do Mỹ trầm xuống, cắn chặt môi, một lát sau mới thấp giọng kinh hô: “Anh Nam Thành, tay anh…”
Lúc này Cố Nam Thành mới tỉnh táo lại, gã rũ mắt rồi thả tay ra, lòng bàn tay toàn là máu.
Trần Do Mỹ đau lòng nói: “Vết thương rất sâu, chảy nhiều máu như thế, chúng ta mau đi bệnh viện đi!”
Nói xong, cô ta muốn đỡ Cố Nam Thành đứng lên.
Kết quả Cố Nam Thành lại đẩy ra, rất mất phong độ mà phất tay bỏ đi.
Trần Do Mỹ biến sắc, lập tức đuổi theo, cô ta vốn định xem trò hay, không ngờ Cố Nam Thành không biết cố gắng như thế, cuối cùng cô không có mặt mũi ở lại nơi này.
Mọi người đều đang chú ý Nam Tâm và Sâm, ít ai phát hiện Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ rời đi.
Mà người thấy cảnh vừa rồi lại không lên tiếng, họ không hy vọng Cố Bắc Thành thẹn quá thành giận rời đi làm gián đoạn nụ hôn nồng nhiệt của Nam Tầm và Diệp Sâm.
Lúc này Nam Tầm bị ghì lấy cái gáy, tức đến phổi sắp nổ tung, cô hung ác căn rách môi Diệp Sâm.
Diệp Sâm bị đau mới buông cô ra, anh nhìn Nam 'Tầm lại thẹn lại giận thì liếm máu trên môi rồi sung sướng mà nhếch môi, rất tà khí nói: “Em nói chỉ là trò chơi thôi.”
Diệp Sâm đáp trả Nam Tầm bằng lời vừa rồi của cô.
Nam Tầm nghẹn họng, trong miệng trên chóp mũi đầy mùi của Diệp Sâm, cô phẫn nộ đẩy anh ra rồi về tới vị trí của mình: “Hoàn Hoàn, chúng ta đổi vị trí.”
Vừa rồi không phải kêu “Anh rể” vui lắm sao?
Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ nằm cũng trúng đạn:
Diệp Sâm cũng không ngăn cản, dù sao đêm nay. anh đã tận hứng, tương lai của bọn họ còn dài, không vội vã nhất thời.
Chủ yếu là… Nam Tâm thật sự tức giận rồi!
Nếu ép tiếp, cô gái này xù lông thật thì hết vui!
Đường Dật vui sướng khi người gặp họa mà trêu chọc: “Lần này Diệp thiếu chơi lớn rồi, coi chừng làm người ta tức bỏ đi đấy.”