Trên mái nhà biệt thự lưng chừng núi, An Lan quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang đi tới, bà từ từ giơ cây súng trong tay lên: “Đừng tới đây."
Lăng Hoa Thanh nhìn cây súng đó, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, sao trên tay bà lại có súng, là ai cho bà?
Lăng Hoa Thanh dừng lại tại chỗ, giơ hai tay lên, giọng nói dịu dàng đến quá đáng, cũng tỉnh táo đến đáng sợ: “Được, tôi không đi qua, bà đừng kích động, đừng tổn thương bản thân."
"Tôi biết chuyện xưa kia cả rồi, là tôi hiểu lầm bà, tôi xin lỗi bà. An Lan, tôi hứa sẽ không tổn thương Tích Nhi và Thiên Vũ nữa, nếu Tiêu Nhi không tiếp tục đối nghịch với tôi thì nó vẫn là con trai tôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"
An Lan lại cười, cười cực kỳ khinh thường: “Lăng Hoa Thanh, ông thật là buồn cười, ông cảm thấy đã tới nước này tôi còn bắt đầu lại từ đầu với ông sao? Ông đừng lừa mình dối người ra vẻ thâm tình, trên đời này không ai bạc tình bằng ông."
Lăng Hoa Thanh nhìn chằm chằm An Lan thật lâu rồi nâng bước đi về hướng bà: “Trời sinh tôi bạc tình, chỉ tình thâm với một mình bà, nhiều năm qua chẳng lẽ bà không biết?"
"Thứ tình thâm này là sỉ nhục tình yêu." An Lan nghiêm nghị nói: “Đừng tới đây Lăng Hoa Thanh, tôi và ông làm vợ chồng ba mươi năm, cả đời tôi hối hận nhất chính là gả cho ông."
Bước chân Lăng Hoa Thanh tạm ngừng, khi nghe thấy câu nói sau cùng của An Lan thì vẻ dịu dàng trên mặt hoàn toàn biến mất, ánh mắt trở nên hung ác: “Bà lặp lại lời vừa rồi lần nữa xem."
"Tôi nói nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi tuyệt đối sẽ không yêu ông." Hai mắt An Lan đỏ ngầu, giọng nói kiên định lại bình tĩnh.
Nhưng câu nói này có thể làm Lăng Hoa Thanh mất hết lý trí, ông ta như không nhìn thấy cây súng trong tay An Lan mà nhanh chân lao về hướng bà.
Bỗng nhiên...
"Ầm!" Tiếng súng từ truyền đến trên nóc nhà.
Lăng Tiêu còn đang ngồi trên xe, tiếng súng kia làm khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của hắn xuất hiện một tia kinh hoảng, hắn lập tức xuống xe dẫn người xông vào biệt thự.
Lúc này Lăng Hoa Thanh ngừng lại, ông ta cúi đầu nhìn máu đang không ngừng chảy xuống từ bả vai, sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt: “Bà thật sự muốn giết tôi?"
An Lan bày ra vẻ mặt quyết liệt: “Hoặc là ông cũng có thể bắn chết tôi ở chỗ này."
"Bà nghĩ tôi không dám sao?"
Trong chớp mắt, trong tay Lăng Hoa Thanh có thêm một khẩu súng, lấy năng lực của ông ta thì hoàn toàn có thể né tránh phát súng vừa rồi, nhưng ông ta không tin An Lan nhẫn tâm giết mình.
Nhìn xem, bà chỉ muốn dọa ông ta mà thôi.
Bắn trúng vai sẽ không chết, bà muốn giết ông ta thì phải bắn vào tim kìa.
Lăng Hoa Thanh chỉ họng súng về hướng An Lan mà uy hiếp: “An Lan, bỏ súng xuống, nghe lời nào."
An Lan cười cười mà nước mắt lại rơi: “Lăng Hoa Thanh, không bằng chúng ta thi xem tốc độ của ai càng nhanh, lòng của ai... Càng nhẫn tâm?"
"An Lan, đây không phải trò chơi."
"Vậy ông coi nó như trò chơi đi."
An Lan nghe thấy âm thanh dưới lầu, nụ cười trên mặt bà càng thêm xán lạn: “Tôi muốn bắt đầu, chỉ đếm tới ba.”
"Một..."
"Ngừng lại, tôi không chơi trò quỷ này với bà." Lăng Hoa Thanh khủng hoảng gầm thét với An Lan.
"Hai..."
"Tôi nói ngừng lại." Lăng Hoa Thanh rống giận phóng về hướng An Lan, muốn cướp cây súng trong tay bà.
"Ba..."
"Phanh..."
An Lan đột nhiên gia tốc, giọng nói của bà cùng vang lên với tiếng súng.
Toàn thân Lăng Hoa Thanh run lên, ông ta khó tin mà nhìn xuống ngực mình, sau đó lại trúng một phát súng, trên thân lại có thêm một vệt máu.
"Phanh phanh phanh..."
Ngón trỏ tay phải An Lan vẫn không ngừng lại, bà lạnh lùng đếm phát đạn, mãi đến khi còn lại viên cuối cùng thì bà mới buông cò súng ra.
Chiếc áo sơ mi trắng trong bộ đồ vest của Lăng Hoa Thanh đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Ông ta nhìn An Lan trừng trừng, thân thể ngã thẳng xuống đất, máu chảy ra từng giọt từng giọt nhuộm đỏ cả sàn nhà.
"Ba."
Lăng Tiêu xông lên thì nhìn thấy Lăng Hoa Thanh quỳ trên mặt đất, dưới người toàn là máu tươi, mà mấy tiếng súng vừa rồi sớm đã làm mặt mày Lăng Tiêu không còn chút máu.
Lăng Hoa Thanh chống một tay lên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu vẩn đục cứ nhìn chằm chằm vào An Lan, mang theo sự cố chấp nhất quán: “Vì... Sao?"
Máu tràn ra từ khóe miệng ông ta.
An Lan cười nói: “Ở bên cạnh ông, ngày ngày tôi như cái xác không hồn, sống không bằng chết, tôi đã chịu đủ cuộc sống này rồi."