Sau khi Diệp Sâm mang Cố Hoan về nhà thì buộc một cái tạp dề đen lên thắt lưng gầy nhưng rắn chắc, bàn tay thon dài bật lửa xào rau, chỉ chốc lát sau mùi thơm đã bay đầy phòng.
Cố Hoan đang xem TV trong phòng khách lập tức nuốt nuốt nước miếng, mang dép lê vào vội chạy vô phòng bếp: “Chú Diệp, chú đang nấu món gì vậy?”
Diệp Sâm nhìn một đống nguyên liệu đã chuẩn bị xong mà khẽ nhếch môi mỏng lên: “Tôm hùm đất chiên
dầu, cua xào cay, canh cải thảo, thịt xối mỡ:
“Đầu là món con với mẹ thích ăn." Cố Hoan mừng rỡ nói, sau đó lại nói thầm: “Chú xác định mẹ nhất định sẽ trở về sao?”
“Đương nhiên.” Diệp Sâm nhếch khóe miệng lên một cái, bởi vì trong tay anh đang nắm điểm yếu của cô!
Qua hơn nửa giờ, đồ ăn đã bắt đầu lên bàn, Nam Tâm lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Cố Hoan sớm đã ngồi bên bàn ăn chống khuôn mặt nhỏ nghỉ hoặc nhìn Diệp Sâm: “Chú Diệp, vì sao mẹ còn chưa tới?”
Diệp Sâm nhăn mày, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa đóng chặt: “Chờ một chút, mẹ lập tức đến, nếu Hoan Hoan đói bụng thì ăn trước đi."
Cố Hoan lắc lắc đầu: “Không, con phải đợi mẹ cùng Diệp Sâm duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Ngoan, đi xem TV một lát nữa đi.”
Cố Hoan ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.
Lại qua nửa giờ, cô bé dân dần mất kiên nhẫn: “Chú Diệp, có phải mẹ sẽ không trở lại không?”
Nói xong, Cố Hoan mếu cái miệng nhỏ ra, hai mắt đã đỏ lên.
“Chú gọi điện thoại hỏi một chút.” Diệp Sâm thấy cảm xúc của cô bé có chút không đúng thì lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Nam Tầm, đáng tiếc vừa gọi đã bị tắt máy.
Cố Hoan thấy vậy thì nước mắt lập tức rơi xuống: _ “Xong rồi, Hoan Hoan không nghe lời mẹ nên lân này mẹ nhất định không cần Hoan Hoan nữa.”
Diệp Sâm lại gọi một lần, lần này cũng như vậy, mới gọi đã bị Nam Tầm tắt máy.
Lúc này Diệp Sâm mới biết Nam Tâm đã hạ quyết †âm không để anh nắm mũi dẫn đi, cô sẽ không bị anh làm tức giận đến dậm chân, chạy như bay lại đây giống như con ruồi nhặng không đầu nữa. Hiện tại cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng đã quyết định ra tay nhãn tâm.
'Thấy Nam Tầm lại tắt máy lần nữa, rốt cuộc Cố Hoan cũng “Oa” một tiếng khóc lớn: “Con phải về nhà, mẹ không cần Hoan Hoan, hức hức…"
Cố Hoan rất mê Diệp Sâm, mỗi lần đi ra với Diệp. Sâm đều đặc biệt vui mừng, đây là lần đầu tiên Diệp. Sâm thấy cô bé khóc.
Diệp thiếu chưa bao giờ gặp tình huống này lập tức chân tay luống cuống, vội rút tờ giấy đưa cho cô bé: “Hoan Hoan đừng khóc, nơi này là nhà của Hoan Hoan và mẹ, hơn nữa không phải chú Diệp cũng ở đây sao?”
Diệp Sâm an ủi không có tác dụng, cô bé khóc càng dữ dội: “Con muốn mẹ, con muốn mẹ…”
Diệp Sâm cau mày: “Được, ăn cơm chiều xong chú Diệp dẫn con đi gặp mẹ được không?”
Từ sau khi Nam Tâm và Cố Nam Thành ly hôn, Cố Hoan đã trở nên nhạy cảm hơn những bạn nhỏ bình thường, cô bé đã không có cha, hiện tại Nam Tầm lại không nghe điện thoại, Cố Hoan lập tức sợ hãi.
Cô bé biết mình đã làm sai, không nghe lời mẹ nói, chọc mẹ tức giận, cô bé sợ mẹ cũng không cần mình, dưới tình huống này cô còn có tâm tình ăn cơm sao?
Cố Hoan liều mạng lắc đầu: “Không cần, con phải đi về tìm mẹ, lập tức trở về… Trễ hơn mẹ sẽ không cần Hoan Hoan, ô ô…”
Cô bé càng nghĩ càng sợ, khóc càng đáng thương. Diệp Sâm nhìn cả bàn đồ ăn mà mày nhăn càng chặt, rốt cuộc anh cũng biết vì sao Nam Tầm không sợ, cô ấy đang muốn cho anh và Hoan Hoan một bài học.