Chu Tín hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả này, tối hôm qua ông ta vừa gặp mặt Trần Văn Huy và đạt thành hiệp nghị, không ngờ nhanh như thế đã bị phản chiến.
Rốt cuộc là ai đang giúp cô?
Lăng Tiêu kia không có động tĩnh, hai ngày này chỉ có Mộ Tư đi đến Thịnh gia, xem ra là Mộ Tư rồi.
“Giỏi lắm Thịnh Hoàn Hoàn, chúng ta chờ xem.”
Cho rằng tóm được một ít nhược điểm là có thể ¡ thành công ngồi lên vị trí kia, cô quá ngây thơ rồi, cho dù cô ngồi lên đó thì có thể duy trì được mấy ngày?
Chu Tín đưa ra một quyết định, tiện tay ngoắc một thư ký đến: “Cô vào phòng họp nói với họ một tiếng, tôi đột nhiên cảm thấy không khoẻ, phải về nhà nghỉ ngơi một tuần.”
Thư ký gật đầu, sau đó vào phòng họp.
Chu Tín nhìn bóng dáng thư ký, trong lòng cười lạnh: Hừ, cho dù có người đứng sau lưng giúp cô, cho dù cô nắm nhược điểm trong tay, nhưng các cao tầng không chịu thì cô có thể làm gì? Sau này sẽ đến lúc cô đến cầu xin ông ta.
Thư ký tới truyền lời, làm các cao tầng và cổ đông trong phòng họp quay mặt nhìn nhau.
Chu Tín là cổ đông lớn thứ hai của công ty, ông ta đã đi rồi, vậy chẳng phải hội nghị hôm nay không tiến hành được nữa sao?
Vì thế có người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Thịnh tiểu thư, nếu Chu tổng giám không khỏe thì chúng ta có nên hoãn lại hội nghị này không?”
Mọi người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn với dáng vẻ không kiên nhẫn, có người đã đứng lên, đến bây giờ còn làm ra vẻ, không coi Thịnh Hoàn Hoàn ra gì.
Thịnh Hoàn Hoàn từng bước từng bước nhớ kỹ những người này, ánh mắt dừng lại trên mặt Tống Chí Thượng.
Tống Chí Thượng trở tay gõ gõ mặt bàn, giọng nói rất mạnh mẽ đanh thép: “Thế nào, hiện tại Thịnh Thế thiếu một người là không thể hoạt động nữa đúng không?”
Tống Chí Thượng cũng là cao tầng công ty, trên tay nắm giữ 5% cổ phần Thịnh Thế, tuy chỉ là một cổ đông nhỏ, nhưng luôn có uy tín ở công ty.
Chỉ là người này là lão gian manh khôn khéo, nhìn như không về phe nào, nhưng kỳ thật người đa mưu túc trí nhất là ông.
Vì mượn sức ông, Thịnh Hoàn Hoàn tốn không ít sức lực với đứa con trai cưng của Tống Chí Thượng là Tống Minh Triết, dùng mọi cách mới thuyết phục được Tống Chí Thượng.
Mọi người kinh ngạc mà nhìn Tống Chí Thượng, không ai ngờ Tống Chí Thượng lại đứng về phe Thịnh Hoàn Hoàn.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lại xuống người Trần Văn Huy.
Trần Văn Huy ho nhẹ một tiếng: “Vừa rồi thư ký nói gì, các người cũng nghe ra rồi, Chu Tín nghỉ phép một tuần, chúng ta không có khả năng luôn chờ anh ta.
Đám người Dương Lập, Cao Tẽ, Trần Hạo Thiên ai cũng đã nhìn ra thế cục trước mắt.
Được Trần Văn Huy và Tống Chí Thượng chống đỡ, tương tương Thịnh Hoàn Hoàn đã nắm giữ 55% cổ phần, nhất định đã ngồi lên được vị trí giám đốc, bỏ phiếu chỉ là làm cho có mà thôi.
Tâm mắt Thịnh Hoàn Hoàn đảo qua những người đang đứng, khí thế trở nên rất sắc bén: “Hội nghị tiếp tục.”
Vừa dứt lời, mấy người này không tình nguyện mà ngồi xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Nếu Chu tổng giám không được khoẻ, vậy thì kế tiếp hội nghị do Tống giám đốc chủ trì thay.”
Tống Chí Thượng ngồi ở đó, không đợi người khác phát biểu ý kiến thì đã cứng rắn nói: “Hội nghị hôm nay rất đơn giản, nhưng có thêm bước bỏ phiếu so với bình thường.”
Tống Chí Thượng vung lên tay, thư ký đi đến: “Bắt đầu đi, công ty có tổng cộng mấy vị cổ đông, mọi người nghĩ kỹ liền nói tên ra.”