Gương mặt đỏ bừng của An Lan lập tức trắng bệch đi, sợ hãi thét lên với Lăng Hoa Thanh: “Đừng động vào cô ấy, nếu không tôi sẽ để ông hối hận."
Lăng Hoa Thanh ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cảnh cáo của An Lan, đưa tay nhẹ nhàng vung lên với vệ sĩ đang cầm ấm trà bên cạnh.
Vệ sĩ hiểu ý gật đầu, lập tức nhanh chân đi về hướng Thẩm Tu Nghi, đưa tay bóp lấy cằm cô ấy rồi đổ nước vào.
Hai cánh tay của Thẩm Tu Nghi bị bẻ gãy nên không có sức phản kháng trước vệ sĩ trẻ tuổi cường tráng.
An Lan bị hai vệ sĩ khống chế mà điên cuồng kêu khóc: “Đừng... Đừng... Tha cô ấy đi, cầu xin các người tha cho cô ấy đi..."
Nhưng tiếng kêu khóc của An Lan lại không cứu vãn được gì, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Tu Nghi bị rót độc trà rồi ngã xuống trước mặt mình, nôn từng ngụm máu ra ngoài.
Lăng Hoa Thanh bóp lấy cằm An Lan, ép bà nhìn thẳng vào Thẩm Tu Nghi đang giãy dụa trước khi chết: “Xem kỹ đi, nhớ kỹ mùi vị cái chết này, con ả chết thay bà đó, nếu có lần sau nữa thì ả chính là kết cục của bà."
"Tu Nghi... Tu Nghi..." An Lan nhìn thân thể Thẩm Tu Nghi co giật trên mặt đất mà khóc không thành tiếng: “Đừng... Cầu xin ông Lăng Hoa Thanh, xin ông mau cứu cô ấy..."
Đương nhiên Lăng Hoa Thanh sẽ không cứu cô ấy, ông ta muốn An Lan trơ mắt nhìn Thẩm Tu Nghi chết đi, chỉ như vậy mới giải mối hận trong lòng ông ta, chỉ như vậy bà mới nhớ lâu được.
Rất nhanh Thẩm Tu Nghi đã không nhúc nhích nữa.
Vào thời khắc hấp hối, Thẩm Tu Nghi lộ ra vẻ mặt giải thoát với An Lan: “Phu nhân... Chiếu cố cho mình... Cho tốt..."
Nói xong, cô ấy vĩnh viễn nhắm mắt lại.
"Tu Nghi... Lăng Hoa Thanh tôi muốn giết ông..."
Cảm xúc của An Lan sụp đổ, mắt tối sầm xuống hôn mê bất tỉnh.
Lăng Hoa Thanh tiến lên ôm lấy An Lan rồi lạnh lùng nói với vệ sĩ trong phòng: “Xử lý thi thể sạch sẽ đi."
Sau khi dặn dò xong, ông ta ôm An Lan đi ra ngoài.
Khi An Lan tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã tối đen, bà không khóc không quấy, không ăn không uống mà chỉ ngồi trên giường không nhúc nhích.
Lăng Hoa Thanh bảo người dọn sạch tất cả mọi thứ trong phòng, chỉ để lại một cái giường, ông ta sợ An Lan nghĩ quẫn tự tử.
An Lan ngồi trên giường cả đêm, ngày hôm sau vẫn không ăn không uống.
Lăng Hoa Thanh bảo người nấu cháo rồi tự đút cho bà, lại bị bà hất văng lên người ông ta, tay ông ta cũng bị cắn đến máu tươi chảy ròng.
Lăng Hoa Thanh bóp cổ An Lan, trông như Tu La dưới Địa Ngục: “Không phải muốn giết tôi sao, vậy giữ hơi sức lại mới làm được chứ."
Từ đó về sau An Lan như quên mất cái chết của Thẩm Tu Nghi, bà yên lặng ở trong phòng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, cũng không phản kháng trước sự đòi hỏi của Lăng Hoa Thanh nữa.
…
Sau khi xe của Lăng Tiêu chạy khỏi biệt thự lưng chừng núi thì hắn không đến bệnh viện cũng không nói đi đâu, Phùng Việt chỉ có thể gia tốc chạy đến công ty.
Vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu cần được mau chóng xử lý.
…..
Bọn họ ăn buổi tiệc hải sản kia tận hai giờ, tin tức về cuộc đua quốc tế còn đang bay đầy trời, Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta nhận ra rồi xin chữ ký và chụp ảnh chung.
Thịnh Hoàn Hoàn rất hòa đồng, lần lượt chụp mấy tấm hình với khách khứa và nhân viên phục vụ trong nhà hàng.
Sau khi đi ra từ nhà hàng, Cao Dương và Lý Hưng Hoài đưa Thịnh Hoàn Hoàn về Thịnh Thế, trên đường hai người còn nói với cô chuyện bước vào đấu trường quốc tế.
Ba người Thịnh Hoàn Hoàn, Kim Thần và Phương Hằng đều nhận được lời mời của đấu trường quốc tế, có cơ hội làm vẻ vang cho nước nhà, ý của Cao Dương và Lý Hưng Hoài là hi vọng cô có thể đi.
Thịnh Hoàn Hoàn rất khó xử, cô không định tham gia đấu trường quốc tế, hơn nữa cô cũng không có thời gian.
Quan trọng nhất là cô mang thai!