Lăng Tiêu bị lạnh nhạt triệt để, hơi thở càng lạnh lẽo, ngồi ở giữa sô pha mà cả người như ngọn núi băng ngàn năm, không ngừng phóng ra khí lạnh.
Vừa rồi Lăng Thiên Vũ còn có thể nỗ lực xem nhẹ sự tồn tại của hắn, cuối cùng thật sự sợ hãi, đành tự giác đứng dậy đi gõ cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn.
Gõ vài tiếng mà bên trong vẫn không có đáp lại, Lăng Thiên Vũ cũng không thể nói chuyện, bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu.
Mặt Lăng Tiêu càng đen, Lăng Thiên Vũ cầm lấy bảng viết, viết xuống một hàng chữ, đặt trước. mặt Lăng Tiêu: “Có phải ba lại chọc Hoàn Hoàn giận hay không?”
Lăng Tiêu liếc nhìn, lạnh lẽo mở miệng: “Đi gõ tiếp:
Lăng Thiên Vũ xác định là Lăng Tiêu lại chọc Thịnh Hoàn Hoàn tức giận, cậu nổi giận đùng đùng trừng hẳn, dùng sức viết xuống một câu: “Tự ba làm đi”
Viết xong cậu ném bảng viết qua một bên, tức giận không để ý tới Lăng Tiêu, tính tình cậu nhóc còn nóng nảy hơn Lăng Tiêu.
Sắc mặt Lăng Tiêu âm trầm tới cực điểm, có phải hắn đang nuôi hai đại gia không? Tính tình ai cũng khó ở, ai cũng không nói lý.
Rốt cuộc Lăng Tiêu vẫn không đi gõ cửa, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc tới màn đêm buông xuống, cô thật sự rất mệt mới ngủ lâu như thế.
Vừa ra khỏi cửa, Lăng Thiên Vũ liền tung tăng chạy về hướng cô, như một con cún đáng yêu bám người.
Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu nhóc, nhìn quanh một vòng và hỏi: “Ba con đâu?”
Cậu nhóc chỉ chỉ về hướng phòng bếp. Lăng Tiêu ở phòng bếp? Hắn vào bếp làm gì? Thịnh Hoàn Hoàn nghỉ hoặc đi đến phòng bếp, thấy bóng dáng thon dài của Lăng Tiêu đứng trước bệ bếp, rất thuần thục mà cắt nhỏ củ cải. Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ. Lăng Tiêu biết nấu cơm, ma quỷ mà người người ở Hải Thành đều e sợ, người đàn ông đứng trên đỉnh chuỗi đồ ăn, phất tay một cái có thể làm điên đảo cả Hải Thành mà lại biết nấu cơm!
Thịnh Hoàn Hoàn bất giác đi lên trước, nhìn bàn tay thon dài sạch sẽ của Lăng Tiêu cầm chặt con dao sắc bén, một tay đè lại củ cải, xuống tay nhanh, cắt vừa mỏng vừa đều, có thể thấy được kỹ thuật rất lợi hại.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới Mộ Tư, người đàn ông kia thích sạch sẽ ghét khói dầu, cả cửa phòng bếp mà anh ta cũng không bước vào, chiên có cái trứng cũng có thể làm khó anh.
Ba cô cũng rất ít khi vào bếp.
Cho nên Lăng Tiêu biết nấu ăn làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên mặt Lăng Tiêu, phụ nữ đều nói khi đàn ông tập trung làm gì đó là mê người nhất, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không sai chút nào.
Lúc này Lăng Tiêu mê người muốn chết được.
Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng Lăng Tiêu không phát hiện cô tiến vào nên cứ làm càn mà đánh giá hẳn, mãi đến khi tiếng nói của Lăng Tiêu đột nhiên vang lên: “Xem đủ chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt quả tang, trong lòng lập tức rối loạn, vẻ mặt lại rất thong dong: “Tôi đến xem có cần hỗ trợ gì không”
Hoàn toàn là dáng vẻ nói dối không đỏ mặt. Lăng Tiêu đặt dao qua một bên: “Cô nấu” Thịnh Hoàn Hoàn giả vờ không nghe thấy, cầm
tạp dề đi đến: “Trên tay anh có thương tích, tôi đeo tạp đề lên giúp anh.”
“Cô còn nhớ trên tay tôi có thương tích sao?”
Lăng Tiêu khịt mũi coi thường, ghét bỏ nhìn cái tạp dề có mấy hình vẽ hoạt hình đáng yêu trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, hắn sẽ không đeo cái thứ này lên.
Vừa nghĩ như vậy, bên hông đã bị một bàn tay trằng nõn ôm lấy từ phía sau, cách hai lớp áo mỏng, xúc cảm mềm mại truyền đến từ sau lưng làm trái tim hẳn lay động.
Cô gái này lại đang tán tỉnh hắn! Thật là chẳng phân biệt địa điểm màI!! Thịnh Hoàn Hoàn mặc kệ cánh tay Lăng Tiêu
có bị thương không, buổi sáng bị hắn lăn lộn quá tàn nhãn, hiện tại cô căn bản không muốn làm cơm.
Lúc Lăng Tiêu tỉnh táo lại thì Thịnh Hoàn Hoàn đã đeo xong tạp dề cho hắn, nhìn hình vẽ hoạt hoạ đáng yêu kia, sắc mặt hắn đen thui: “Cô không nghe thấy tôi nói gì à?”
Thịnh Hoàn Hoàn mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, sáng lấp lánh ngập nước nhìn Lăng Tiêu: “Tôi mệt quá, không muốn làm cơm”