Đường lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói với Thịnh phu nhân đang u sầu bên cạnh: “Chỉ nhiễm chút tà khí, không cần quá lo lắng.”
Thịnh phu nhân nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra: “Vậy làm phiền ngài.”
Đường lão thái thái gật đầu cười cười, nhìn lại Đường Nguyên Minh: “Nguyên Minh, lấy đồ của bà lại đây.”
Trong tay Đường Nguyên Minh có xách một cái rương làm bằng gỗ, nhìn đã rất cũ.
Đây là cái rương mà Đường Huyền Vũ dùng lúc còn sống, được chế tạo từ Lục Đạo Tử, bên trong đều là bảo bối “Ăn cơm” lúc sinh thời của ông.
Lục Đạo Tử còn được gọi là gỗ Hàng Long, có thể đuổi hung, tránh ma quỷ, trấn trạch, giải độc, có giá trị y tế và giá trị cất chứa rất cao, giá thị trường đã vượt qua vàng ròng, đáng tiếc hiện tại rất khó tìm được, nghe nói đã gần tuyệt chủng.
Có thể thấy được cái rương này quý giá đến mức nào!
Đường lão thái thái đi theo Đường Huyền Vũ vài thập niên, cũng coi như có kiến thức rộng rãi, đáng tiếc bà không có năng khiếu này, nhiều năm qua chỉ học được qua loa.
Cũng may Thịnh Hoàn Hoàn chỉ nhiễm chút tà khí, bị dọa.
Đường lão thái thái lấy ra chút thuốc viên từ trong rương, bảo Thịnh Hoàn Hoàn uống chung với nước, sau đó nói với Thịnh phu nhân: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ, thuốc này trừ tà an thần, lát nữa con bé ngủ say rồi thức dậy là không có việc gì.”
Đường lão thái thái vẽ một lá bùa giao cho Thịnh phu nhân: “Cô đặt cái này dưới gối của con bé, thứ này có tác dụng trấn an người bị kinh sợ.”
Thịnh phu nhân gật đầu, rất cảm kích mà nhận lấy lá bùa.
Thịnh Hoàn Hoàn uống thuốc xong rất nhanh đã mơ màng sắp ngủ, không bao lâu sau liền dựa vào sô pha ngủ mất.
Thịnh phu nhân bảo người hầu lấy cái thảm lông tới, lúc này Đường Nguyên Minh luôn không nói gì lập tức sải bước chân thon dài đi lên trước, bế Thịnh Hoàn Hoàn đã hôn mê lên, nhìn về phía Thịnh phu nhân: “Cháu ôm cô ấy đi lên.”
Thịnh phu nhân biết Đường Nguyên Minh có ý với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã gả cho Lăng Tiêu, có một số việc vẫn nên tránh né thì tốt hơn.
Nhưng nhìn cả người Đường Nguyên Minh toả ra uy thế lúc này, Thịnh phu nhân không tự chủ được mà gật gật đầu.
Vì thế Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi lên lầu.
Thịnh phu nhân và Đường lão thái thái nhìn tấm lưng thẳng tắp của anh, ai cũng âm thầm than thở vận mệnh trêu người.
Nếu Đường Nguyên Minh sớm xuất hiện, Thịnh phu nhân sẽ rất tán thành anh và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau, dù sao cũng là đứa trẻ mình hiểu tận gốc rễ, từ nhỏ anh đã che chở Thịnh Hoàn Hoàn hết mực.
Đường gia thì càng không cần phải nói, lúc Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra, Đường Huyền Vũ từng nói qua tương lai ai cưới Thịnh Hoàn Hoàn là phúc phận của người nọ.
Chỉ dựa vào những lời này của Đường Huyền Vũ, nếu Thịnh Hoàn Hoàn gả vào Đường gia thì sẽ không ai để cô chịu tủi nhục.
Lúc Đường Huyền Vũ còn sống là một thầy bói có tiếng, được thế nhân gọi là “Thần toán tử”, dựa vào đoán mệnh để phát tài, còn nuôi ra hai đứa con biết tranh đua, một người đi theo chính trị, một người là thương nhân, làm rạng rỡ cả gia đình.
Cho nên hậu bối của Đường gia rất tin tưởng lời nói lúc còn sống của Đường Huyền Vũ. Nếu Thịnh Hoàn Hoàn gả vào Đường gia thì họ nhất định sẽ rất vui mừng.
Chỉ tiếc...!!!
Tiếng than thở này không biết vang lên trong lòng bao nhiêu người.
Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi lên không bao lâu thì Lăng Tiêu và Bạch quản gia đã tới.
Người hầu cúi thấp đầu xuống, cứ như Lăng Tiêu sẽ ăn thịt người.
Nhưng sắc mặt Lăng Tiêu thật sự không tốt, khí thế lại rất mạnh, người thường căn bản không có dũng khí nhìn thẳng vào hắn.
“Lăng Tiêu, sao con lại tới?” Thịnh phu nhân thật không ngờ Lăng Tiêu sẽ xuất hiện vào thời điểm này, Đường Nguyên Minh còn đang trong phòng Thịnh Hoàn Hoàn.
Cũng may Thịnh phu nhân thấy nhiều việc đời, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Lăng Tiêu gật đầu với Thịnh phu nhân và Đường lão thái thái, ánh mắt sắc bén nhìn quanh Thịnh gia một vòng.
Bạch quản gia vội cười nói: “Thiếu gia nhà tôi lo lắng cho thiếu phu nhân, đặc biệt gác lại chuyện đang làm để lại đây thăm, thiếu phu nhân đâu, sao không có ở đây?”
Thịnh phu nhân nói: “Hoàn Hoàn đang nghỉ ngơi trên lầu, hai người ngồi xuống uống ly trà trước, tôi lên lầu gọi nó.”
Lăng Tiêu lại nói: “Không cần, con tự đi lên.”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu đã đi nhanh lên lầu.
Bạch quản gia lo lắng nên cũng đi theo phía sau hắn.
Thịnh phu nhân u sầu nhìn về phía Đường lão thái thái: “Trời sinh tính tình Lăng Tiêu lạnh nhạt đa nghi, tôi sợ...”
Đường lão thái thái cười cười, vẫn rất tự tin thong dong: “Yên tâm, tôi tin cách làm người của Minh Nhi, nó tuyệt đối không làm ra hành động khác người gì với Hoàn Hoàn.”
Trên thực tế Đường Nguyên Minh đã biết ngay khi Lăng Tiêu bước vào Thịnh gia, anh có xuất thân quân nhân, cảm giác và độ nhạy bén cũng là dạng hiếm có ngàn dặm mới tìm được một trong quân đội, dù là gió thổi cỏ lay gì cũng không trốn thoát hai tai của anh.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đường Nguyên Minh thong dong thả tay Thịnh Hoàn Hoàn vào trong chăn, lấy điếu thuốc ra rồi tao nhã bậc lửa.
Trong quân đội không cho phép hút thuốc, nhưng gần đây Đường Nguyên Minh thật không muốn xa rời thứ này.
Lăng Tiêu đi tới cửa liền thấy Đường Nguyên Minh ngồi cách giường chừng 1 mét, gương mặt tuấn tú kia hướng về cửa, hiển nhiên là đang đợi hắn.
Ánh mắt Lăng Tiêu lướt qua gương mặt anh, dừng lại trên Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm phía sau anh, chỉ thấy hai mắt cô nhắm nghiền, toàn thân chỉ có cái đầu lộ ra khỏi chăn.
Lăng Tiêu cũng không nói gì, chỉ bước vào phòng ngủ.
Đường Nguyên Minh cong cong khóe miệng, thong dong dụi tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tiêu: “Vẫn luôn muốn hẹn anh ra gặp một lần, không ngờ lại gặp được trong tình cảnh này.”
Lăng Tiêu nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt mang theo khí lạnh thấu xương: “Không cần thiết.”
“À? Lăng thiếu còn chưa biết tôi muốn nói gì thì sao lại nói là không cần thiết?”
Đường Nguyên Minh buông chân dài xuống muốn đứng lên, lúc này có một bàn tay đặt trên bờ vai anh, ấn anh ngồi trở về ghế.
Lăng Tiêu cúi người, lạnh lẽo nói bên tai anh: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết, tôi khuyên tốt nhất Đường đại thiếu gia nên dẹp bỏ những tâm tư không nên có đó, mơ ước một người phụ nữ có chồng rất mất mặt.”
Một tia tức giận đáng sợ xẹt qua đáy mắt Đường Nguyên Minh, bàn tay nắm lấy tay vịn chợt siết lại, sau đó chậm rãi mở ra, giọng nói rất bình tĩnh: “Như thế là không bàn được?”
Lăng Tiêu cười lạnh: “Dùng toàn bộ Đường gia để đổi, anh đổi không?”
Lấy toàn bộ Đường gia để đổi, chắc cả Hải Thành chỉ có Lăng Tiêu dám nói ra lời này.
Khí thế cả người Đường Nguyên Minh chợt thay đổi, tựa như Tử Thần xuất hiện trên chiến trường, anh đứng lên cười như không cười: “Xem ra thật sự không cần bàn nữa, hi vọng Lăng tổng bảo trọng.”
Đường Nguyên Minh bỏ đi, anh để lại câu cuối cùng, mang theo dư vị làm người ta không thể không nghiền ngẫm.
Bạch quản gia đứng ngoài cửa nhìn thiếu gia nhà mình, từ xưa đến nay nhà giàu không đấu với quan, thiếu gia làm như vậy là không sáng suốt, là vì tôn nghiêm đàn ông hay là... cái gì khác?
Đối mặt với đứa trẻ mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, Bạch quản gia càng cảm thấy không nhìn thấu nổi hắn.
Trong phòng, Lăng Tiêu đi đến mép giường, chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn hô hấp vững vàng, vẻ mặt bình thản, không giống như đang giả bộ ngủ.
Cô không nghe thấy chữ nào trong cuộc đối thoại vừa rồi của hắn và Đường Nguyên Minh.