Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, phía sau là tiếng khóc của Tích Nhi, chỉ có cô ấy là không biết kiềm nén.
Lăng Tiêu nhìn về phía Bạch quản gia, giọng nói vẫn lạnh nhạt như ngày thường: “Tiễn khách.”
Đã đến nước này thì không có gì để nói nữa, lúc này lão thái thái và An Lan sẽ không giữ cô lại, Bạch quản gia tiếc nuối thở dài, nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu… Thịnh tiểu thư, mời.”
Nhưng mà chiếc xe đua của cô thì sao! Hình như Lăng Tiêu không có ý đưa cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đi uổng công một chuyến, hôm nay hiện giờ đã là thứ tư, nếu hôm nay không lấy được thì lại lãng phí một ngày, vì thế cô nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi có mấy câu muốn nói với anh.”
Lăng Tiêu sải bước chân thon dài đi từng bước một về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó ngừng lại trước mặt cô rồi nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lão tuấn tú: “Ra bên ngoài chờ tôi.”
Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn phải chờ hơn một giờ. Lúc tới mặt trời còn treo trên cao, hiện tại trời đã tối xuống, bụng cô đói đến kêu rồn rột. Sớm biết vậy cô đã ăn ở công ty rồi đến, hiện tại rõ ràng Lăng Tiêu đang làm khó cô.
Cái nên nói thì cô đã nói, Thịnh Hoàn Hoàn không biết Lăng Tiêu còn có gì bất mãn, có cho hay không thì nói một câu, hắn không thể dứt khoát một chút, trả lời dứt điểm cho cô à?
Không có cách nào, hiện tại chỉ có thể chờ.
Lúc đang chờ đợi, cô nhìn thấy một người lén lút cầm máy ảnh chụp về hướng cô, nhìn bộ dáng này không biết là papartamlinh247i do ai mời đến. Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang ngồi trên xe của mình, cô quay mặt đi, cầm điện thoại lên rồi chụp lại người nọ.
Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Lăng Tiêu liếc nhìn hai tờ khế đất và cái hộp trên bàn một cái, không cảm xúc mà quay đầu nói với Bạch quản gia: “Chuẩn bị lên đồ ăn.”
“Tôi vào bếp an bài.” Bạch quản gia gật đầu lui xuống.
Lão thái thái nhìn Lăng Tiêu mà lau lau nước mắt: “Hoàn Hoàn còn chờ ở bên ngoài."
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc nói: chờ.”
Vậy để cô ta
Lăng Thiên Vũ trừng to đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn.
An Lan cầm lấy hợp đồng trên bàn, làm ra vẻ ghen tỵ mà trêu chọc: “Con trai, con thật hào phóng với Hoàn Hoàn, vừa ra tay đã cho trên trăm triệu, sao không thấy con hào phóng với mẹ như thế?”
Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn bà một cái: “Bà lấy còn ít sao?”
“Tiêu Nhi, nhãn của con đâu?” Lúc này Lăng lão thái thái đột nhiên hỏi.
Lăng Tiêu lại liếc nhìn cái hộp trên bàn một cái: “Vứt rồi: Lăng lão thái thái nghe xong lại đỏ mắt, lân này không nói thêm nữa mà cầm lấy cái hộp cùng khế đất kia đưa cho Lăng Tiêu: “Đây là Hoàn Hoàn trả về, tự con xem rồi xử lý đi!”
Nói xong, bà kéo tay Lăng Thiên Vũ: “Đi, chúng ta lên lầu đi, bà nội nấu hoành thánh cho con ăn.”
Tích Nhi cẩn thận liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, cũng đi theo lên, đảo mắt chỉ còn lại Lăng Tiêu và An Lan.
An Lan luôn muốn thân cận với Lăng Tiêu lại nói: “Mẹ không có khẩu vị, con ăn đi!”
Sau đó bà cũng trở về phòng.
Lăng Tiêu nhìn thứ trong tay, kêu Bạch quản gia tới: “Cất đi.”
Bạch quản gia hiểu ý, bưng hộp đi vào thang máy.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn thấy Lăng Tiêu thì hắn đang ngồi trong xe, sắc mặt đặc biệt đen, cách một khoảng vẫn bị khí lạnh tỏa ra trên người hắn làm rét buốt.
Cô cảm thấy không tốt lắm, lập tức xuống xe: “Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu cứ nhìn về phía trước: “Lên xe.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhưng xe của tôi…”
Lăng Tiêu không nâng đầu :Tôi sẽ cho người đưa về.