“Không ngờ đứa nhỏ này mạng lớn, vậy mà vẫn còn sống.” Dì Hà nhớ lại tình cảnh lúc đó: “Lúc ấy tôi thật sự muốn chôn con bé, nhưng đó là một mạng người, tôi thật sự không làm được, nhưng Nhị lão gia không cho nó sống, tôi không dám mang nó về, đành phải dẫn về quê quán, để mẹ tôi nuôi nấng.”
“Mẹ của Lăng Tiêu biết chuyện này không?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Dì Hà lắc đầu: “Tôi muốn nói cho phu nhân, nhưng bản thân bà cũng không biết rốt cuộc đứa nhỏ này có phải của Nhị lão gia không, cho nên tôi không nói ra, lúc ấy tôi đã nghĩ, cứ để họ cho rằng đứa nhỏ đã chết, có lẽ đây là kết quả tốt nhất.”
Mẹ ruột của Lăng Tiêu – An Lan, thật sự quá quắt như vậy sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vì sao không xét nghiệm DNA?”
Dì Hà nói: “Tôi ít ăn học, lúc ấy đâu biết cái gì là DNA, hơn nữa tôi căn bản không dám nhắc đến chuyện này với người khác, cho nên cứ kéo dài tới hiện tại.”
Cho nên đến bây giờ dì Hà cũng không biết rốt cuộc Tích Nhi có phải con gái của Lăng Hoa Thanh hay không.
“Vậy vì sao dì không nói cho Lăng Tiêu biết?”
“Thiếu gia vốn rất hận Nhị phu nhân, lỡ Tích Nhi thật sự không phải con của Nhị lão gia thì bảo cậu ấy đối mặt với Tích Nhi như thế nào? Cậu ấy sẽ càng căm hận Nhị phu nhân”
Thịnh Hoàn Hoàn có thể lý giải sự lo lắng của dì Hà, dù sao Lăng Tiêu là người rất kiêu ngạo, biết chuyện này sẽ chỉ làm hắn càng đau đớn.
“Vậy dì có dự tính gì, để Tích Nhi trốn trong xó xỉnh tăm tối cả đời, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời sao?”
Cha mẹ làm sai, vì sao lại để con cái vô tội gánh vác?
Dì Hà nhịn không được nghẹn ngào: “Cô cũng thấy dáng vẻ của con bé mà, so với để nó ra ngoài đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác, không bằng cứ ở trong tầng hầm, hiện tại nó không hiểu cái gì nên còn có thể kiên cường tồn tại.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe dì Hà nói vậy thì trong lòng đặc biệt chua xót, thế giới này thật tàn nhãn, Tích Nhi có thể bình an lớn lên đã không dễ dàng, hơn nữa cô ấy sạch sẽ đơn thuần như vậy, căn bản không thể chịu đựng được sự tàn nhẫn của thế giới này.
Nhưng cô ấy có quyền sống dưới ánh mặt trời.
Cô ấy không dám, không có nghĩa là cô ấy không muốn.
Thịnh Hoàn Hoàn tiến lên nắm tay dì Hà: “Dì yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho Lăng Tiêu biết, nếu dì đồng ý, tôi sẽ lén lấy tóc của Lăng Tiêu để xét nghiệm DNA với Tích Nhi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế, vết bớt trên mặt nhất định có thể xóa được, cô ấy có quyền sống dưới ánh mặt trời.”
Dì Hà nghe xong thì nước mắt tuôn rơi, giãy giụa muốn quỳ xuống lạy Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô là người tốt, tôi cảm ơn cô thay cho Tích Nhi”
“Dì Hà, dì làm gì vậy.” Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng giữ chặt dì Hà, nhỏ giọng an ủi bà.
Trò chuyện với dì Hà chừng một giờ, Thịnh Hoàn Hoàn mới trở lại phòng ngủ.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nằm mơ, cô mơ thấy Tích Nhi ngồi xổm ở bờ sông rửa mặt, gương mặt máu tươi đầm đìa được rửa sạch, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, trông còn có vài phần tương tự Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến 8 giờ, khi dậy Lăng Tiêu đã ra cửa, cô trực tiếp nấu mì rồi ăn với Lăng Thiên Vũ, sau đó bước vào phòng ngủ của Lăng Tiêu.
Cô tìm được hai sợi tóc dưới gối hắn, cất chúng đi, khi đi ra nhìn thấy Lăng Thiên Vũ lại hơi dao động.
Chỉ cần lấy một sợi tóc trên đầu cậu nhóc, không đến hai ngày cô sẽ biết được rốt cuộc Lăng Tiêu và cậu nhóc có phải cha con hay không.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đè nén xúc động này xuống, nếu Lăng Tiêu biết việc này thì không khác gì tự tìm đường chết.
Khi ra cửa, dì Hà mang tóc của Tích Nhi tới lén giao cho Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn trực. tiếp đi đến một bệnh viện xét nghiệm nổi tiếng.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn liền đến đoàn xe Vũ Yến.
Hai ngày này, Cố Nam Thành luôn ở Tây Thành Lục Hồ, tin nóng chuyện gã ngoại tình với Trần Do Mỹ còn chưa hạ nhiệt, gã không lấy ra được chứng nhận ly hôn, hiện tại mọi người đã nghiêng về hướng Nam Tâm.
Lần này cổ phiếu Cố thị xuất hiện tình trạng xuống dốc biên độ lớn hơn.