Bạch quản gia đứng phía sau hắn cung kính tiến lên một bước, trầm ngâm nói: “Có lẽ thiếu phu nhân muốn có một đứa con, hơn nữa uống nhiều thuốc tránh thai có hại, sẽ làm chu kỳ hành kinh hỗn loạn.”
Thấy Lăng Tiêu không mất kiên nhẫn, Bạch quản gia tiếp tục nói: “Nếu thiếu gia không muốn có con, có thể chọn cách tránh thai khác.”
Bạch quản gia nói xong liền thấy Lăng Tiêu cầm điện thoại lên, ông “Vô tình” nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện thiếu gia nhà mình đang tra tìm cách tránh thai trên mạng.
Không phải người trưởng thành đều hiểu chuyện này sao, còn cần lên mạng tra?
Bạch quản gia đột nhiên phát hiện thiếu gia nhà mình thật sự quá đơn thuần!
Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn liền ngủ không được, cô đi đến ban công muốn gọi điện thoại cho Lăng Kha, nói cho cô ấy biết buổi chiều mình không đến đoàn xe, lại thấy dì Hà dẫn Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo.
Đang trưa trời trưa trật mà dẫn chó đi dạo cái gì?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm dì Hà, hy vọng có thể tìm được một chút manh mối gì từ những hành động vô ý của bà, nhưng rất nhanh cô liền thất vọng.
Thì ra dì Hà dắt Tiểu Bạch đi ra ngoài để đi ị.
Dì Hà ngồi xuống một gốc cây, hành động không có dị thường gì, Tiểu Bạch ị xong thì dì Hà dắt nó trở lại.
Thịnh Hoàn Hoàn dẹp suy nghĩ đó đi, vừa nói chuyện điện thoại với Lăng Kha xong thì tiếp theo liền có một cú điện thoại gọi đến, là chuyển phát nhanh của cô.
Máy nghe trộm và máy theo dõi cô dùng số tiền lớn để đặt đã tới rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm chuyển phát nhanh tiến vào, Lăng Tiêu đã cơm nước xong trở về, đang ngồi trên sô pha đại sảnh.
“Đi đâu?” Lăng Tiêu hỏi.
“Đi lấy chuyển phát nhanh.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó đặt cái hộp trước mặt Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, tôi thương lượng với anh chuyện này, về chuyện tầng hầm ấy.”
Lăng Tiêu ngước mắt nhìn cô: “Thế nào, có tiến triển?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu, ngồi xuống trước bàn: “Cho nên tôi cần anh giúp.”
Lăng Tiêu đan mười ngón tay thon dài vào nhau, thoải mái dựa vào sô pha nhìn cô, trên mặt mang theo vài phần lười biếng: “À, cô muốn tôi giúp thế nào?”
“Anh chờ tôi một chút.”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy dao ra khui hộp ngay trước mặt Lăng Tiêu, lôi từng thứ trong đó ra.
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, cầm lấy cái máy nghe lén mà thưởng thức, trong ánh mắt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn lại tăng thêm vài phần sắc bén: “Cô muốn đặt cái này ở đâu?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu: “Tầng hầm, và phòng của dì Hà.”
“Dì Hà?”
Tầng hầm thì Lăng Tiêu có thể lý giải, dì Hà lại là như thế nào?
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Ừ, tôi cho anh xem thứ này.”
Một lát, Lăng Tiêu nhìn điểm tâm tinh xảo trong tay, nghi hoặc hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là điểm tâm dì Hà làm, cô muốn nói cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Bên trong có thuốc tạo ảo giác.”
Lăng Tiêu ngước ánh mắt sắc bén lên bắn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn nói đặc biệt chắc chắn: “Ông ngoại bà ngoại tôi đều hành nghề trung y, bọn họ đều phát hiện thuốc tạo ảo giác trong điểm tâm ngày đó, cho nên tôi hoài nghi dì Hà có vấn đề.”
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn giải thích, hồi lâu Lăng Tiêu vẫn không đáp lại, ánh mắt sắc bén không dời khỏi mặt cô, dáng vẻ trầm mặc đặc biệt dọa người.
Kỳ thật trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không tự tin lắm, dù sao dì Hà là vú em của Lăng Tiêu, nhiều năm qua luôn hầu hạ bên cạnh hắn, nhìn hắn lớn lên, giống như trưởng bối trong nhà.
Lăng Tiêu búng khối điểm tâm kia ra ngoài: “Chỉ dựa vào một khối điểm tâm mà cô muốn giám thị dì Hà?”
Khối điểm tâm màu trắng kia rơi xuống bên chân Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn không tính nhặt nó lên: “Nguyên nhân là vì không tìm ra chứng cứ nên mới nghĩ tới cách này.”
Ngày đó họ gióng trống khua chiêng làm như vậy, cho rằng xong việc dì Hà chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết, nhưng Lăng Tiêu bảo người điều tra khắp tầng hầm mà vẫn không phát hiện cái gì. Hiện tại dì Hà đã không còn sợ gì cả.
Lăng Tiêu nói: “Cô cảm thấy câu trả lời này có sức thuyết phục không?”
Điểm tâm ngày đó thật sự có vấn đề, nếu dì Hà vô tội thì vì sao lại bỏ thuốc vào điểm tâm?
Nhưng hiện tại Lăng Tiêu không có ý muốn điều tra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ đến khổ sở và sợ hãi ngày đó mình phải chịu dưới hầm giam, đến bây giờ cô vẫn không thể quên được, hiện giờ trên người cô còn mang theo mùi hương của hắn, hắn lại không thương hại chút nào cả.
Đối diện một lát, Thịnh Hoàn Hoàn không thể che giấu chua xót trong lòng, thất vọng dời mắt đi, tự giễu mà nhếch khóe miệng lên: “Tôi biết ngay anh sẽ không đồng ý, vì sao tôi phải nói cho anh chứ?”
Cô không nên ôm hy vọng xa vời với hắn, sớm biết vậy cứ lén tiến hành đi.
Cặp mắt đen sắc bén của Lăng Tiêu như có thể nhìn thấy tâm tư của người khác, hắn không cảm xúc nhìn cô: “Cô cho rằng nhất cử nhất động của mình ở Lăng gia có thể thoát được mắt tôi sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó lấy những thứ trên bàn đi: “Coi như tôi chưa nói đến chuyện này đi.”
Nhưng Lăng Tiêu lại lạnh nhạt cảnh cáo: “Đừng chơi mấy thủ đoạn thấp hèn dưới mắt tôi, cô biết tôi hận những cái đó nhất.”
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc mấy giây rồi cười cười, cầm lấy cái hộp trở về căn phòng kế bên Lăng Thiên Vũ, sau đó đóng chặt cửa lại.
Cô tiện tay ném cái hộp qua một bên, bất lực nằm trên giường, thân thể mỏi nhừ mệt nhọc, trái tim cũng thực chua xót.
Cô không muốn đi tự hỏi rốt cuộc mình là gì với Lăng Tiêu nữa, điều làm cô cảm thấy bất lực là vì không thể thuyết phục Lăng Tiêu, chuyện dưới hầm giam tạo thành ám ảnh rất sâu cho cô, cô chỉ muốn tìm một câu trả lời mà thôi.
Sau khi chuyện dưới hầm giam xảy ra, đêm nào cô cũng mơ thấy ác mộng, nếu không tra ra chân tướng thì lòng cô vĩnh viễn không thể bình tĩnh, đáng tiếc hiện tại cô không tìm ra cách hữu hiệu mau lẹ hơn nghe lén giám thị.
Hiện tại con đường này không thực hiện được, cô chỉ có thể nghĩ cách khác.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường hồi lâu, cuối cùng nặng nề ngủ, cả buổi chiều cũng không bước ra cửa phòng nửa bước, mãi đến chạng vạng cũng chưa thức dậy.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng, Lăng Tiêu cũng đi phòng sách, hai giờ sau đã xử lý xong công việc, đi ra lại không thấy bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn đâu.
Lúc này Lăng Thiên Vũ còn buồn ngủ đi ra khỏi phòng, hiển nhiên là vừa ngủ trưa dậy, Lăng Tiêu hỏi: “Thịnh Hoàn Hoàn đâu?”
Lăng Thiên Vũ chỉ chỉ cửa phòng đóng chặt.
Lăng Tiêu không hỏi thêm nữa mà bế Lăng Thiên Vũ đi phòng tập thể thao.
5 giờ chiều, Lăng Tiêu xách cậu nhóc người đầy mồ hôi vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau khi trở về phòng mà Thịnh Hoàn Hoàn vẫn chưa đi ra.
Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hiện tại tính tình cô gái này càng lúc càng hung hăng, nói cô có vài câu còn dám làm mặt lạnh cho hắn xem.
Hắn liếc nhìn cậu nhóc bên cạnh: “Đi kêu cô ta dậy.”
Lăng Thiên Vũ lắc lắc đầu: Khoá cửa rồi.
Sau đó cậu che bụng, trông mong nhìn Lăng Tiêu: Đói bụng.
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà nói: “Đói bụng thì đi kêu cô ta ra nấu cơm.”
Lăng Thiên Vũ lại lắc lắc đầu, xoay người đi ra cửa, nửa giờ sau đã ăn uống no đủ trở lại.
Lăng Thiên Vũ thấy Lăng Tiêu đen mặt thì ôm Tiểu Bạch ngồi qua một bên xem TV.