“Được á được á! Con muốn chú Diệp làm ba của Hoan Hoan.” Cô bé đầu tiên là vui mừng gật đầu, sau đó như nghĩ đến cái gì, cẩn thận nhìn về phía Nam Tầm, đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy khẩn cầu: “Mẹ, có được không?”
Giờ khắc này, trái tim Cố Nam Thành như bị treo lên không, đặc biệt hụt hãng.
Hoan Hoan, con gái gã lại đáp ứng yêu cầu của người đàn ông kia, đồng ý để người đó làm ba của nó.
Chẳng lẽ nó sắp quên mất mình còn có người cha ruột này?
Mặt Cố Nam Thành đen như than: Nam Tâm, đây là đưa con gái ngoan cô dạy ral
'Thấy Cố Hoan trả lời không chút do dự, còn mừng rỡ như điên mà gật đầu, mọi người không khỏi cảm thấy bi thương dùm Cố Nam Thành, người cha ruột là gã thất bại đến mức nào!
Nhìn sự khẩn cầu trong mắt con gái, Nam Tầm đau đầu trừng Diệp Sâm, không phải nói sẽ tôn trọng cô sao, đảo mắt đã làm bậy rồi.
Cô nên sớm biết, sao người đàn ông này có thể ra bài theo lẽ thường, nói gì với anh cũng là đàn gảy tai trâu.
“Mẹ?” Thấy hồi lâu Nam Tâm vẫn không trả lời, Cố Hoan nhịn không được hô lên.
Mọi người đang đợi đáp án của Nam Tâm, bao gồm Cố Nam Thành sắc mặt như than đen.
Trần Do Mỹ không dám hó hé một tiếng, lúc này Cố Nam Thành đang lửa giận phừng phừng, sắc mặt âm trầm hù chết người, cô ta hoài nghi nếu Nam Tâm dám gật đầu thì gã sẽ xông lên bóp chết cô.
Một người là chồng trước, một người là người yêu mới…
À, không, là người theo đuổi!
Mọi người nhìn về phía Nam Tầm, lúc này cô phải thận trọng trả lời, dù cô chấp nhận hoặc không thì cũng là vả mặt Cố Nam Thành hoặc là Diệp Sâm.
Cô phải lựa chọn, nhưng có lẽ cũng không khó với Nam Tâm.
Hình như Trân Do Mỹ đã mang thai, vừa rồi còn làm trò ân ái với Cố Nam Thành, hiện giờ cơ hội phản kích bày ra ngay trước mặt Nam Tầm, cô không vả sưng mặt Cố Nam Thành thì thật xin lỗi chính mình.
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của mọi người.
Nhưng hiện thực là Nam Tầm hung hăng trừng Diệp Sâm một cái, hung thần ác sát mắng: “Anh đừng có nằm mơ. Mọi người: “…”
Sao Nam Tầm này không ra bài theo lẽ thường gì cả?
Mọi người đều đang chờ cô vả mặt chồng trước và tiểu tam, kết quả cô lại nhẫn tâm, không chút lưu tình mà từ chối Diệp Sâm trước mặt mọi người.
Nam Tầm quyết không cho Diệp Sâm chút cơ hội nào, lát nữa cô sẽ gọi điện thoại bảo người ném hết đồ của anh ra khỏi nhà, sau đó đổi hết khóa cửa.
Tiếp theo cô sẽ dẫn Hoan Hoan biến mất mấy ngày, cô muốn rời xa tên điên này, làm anh hoàn toàn hết hy vọng.
Cho nên Nam Tầm thà từ bỏ cơ hội vả mặt Cố Nam Thành, cũng không muốn chơi mập mờ với Diệp Sâm, nhận ân tình của anh.
Nói xong, Nam Tâm còn giơ tay giành lại Cố Hoan.
Nghe Nam Tầm trả lời như vậy, Cố Nam Thành bất giác nhẹ nhàng thở ra, lực tay cũng buông lỏng vài phần.
Mọi người rất tiếc hận, châu đầu ghé tai bàn tán “Người đàn ông này chẳng thua kém gì Cố Nam Thành, người đàn ông ưu tú như thế cả tôi nhìn cũng dao động, vì sao Nam Tâm lại từ chối?”
“Chẳng lẽ nhìn anh ta hào nhoáng như vậy thôi, kỳ thật là tên nghèo?”