Thịnh Hoàn Hoàn nói với hai cụ: “Ông bà ngoại, con sẽ suy xét chuyện ông bà nói, con lên lầu thăm Sam Sam đây.”
“Đi đi con!” Hai cụ cười hiền từ và nói.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu thì lập tức gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, cô luôn nhịn từ tối hôm qua đến bây giờ.
Điện thoại vang lên vài tiếng, rốt cuộc cũng có người nghe máy.
“Chuyện gì?” Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ đầu kia, mang theo chút mệt mỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Tôi về nhà, ông ngoại nói tối hôm qua gặp được anh và Đường Dật.”
“Ừ, có một số việc tìm bọn họ.”
Tay Thịnh Hoàn Hoàn bấm vào mảnh lá trên bồn cảnh, đâm ra từng dấu móng tay: “Tối hôm qua anh... Không phải đi Long Đồ sao?”
Một lát sau giọng của Lăng Tiêu mới vang lên: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Muốn hỏi cái gì?
Tối hôm qua hắn không về nhà cả đêm, làm vợ hắn, cô có quyền hỏi đến!
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Sáng hôm nay Lăng Kha thấy anh và Lam Nhan cùng đi ra từ khách sạn Thịnh Thế.”
“Ừm.”
“Ừm?”
Chỉ như vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn đoán trước được có khả năng Lăng Tiêu sẽ lười giải thích với cô, nhưng như vậy không khỏi quá có lệ!
“Tối hôm qua Lam Nhan bị người ta bỏ thuốc ở Long Đồ, tôi đưa cô ta đến Thịnh Thế, Đường Dật giải thuốc cho cô ta, sau đó cùng tôi đến thành Tây gặp ông ngoại cô, giải thích như vậy cô vừa lòng chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Vừa lòng.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Lăng Tiêu, nhưng hắn đột nhiên nói nhiều như vậy làm cô rất bất ngờ: “Vậy buổi sáng hôm nay sao anh lại cùng Lam Nhan đi ra từ khách sạn.”
“Cô cũng thắc mắc nhiều thật.” Hình như tâm tình Lăng Tiêu không tồi nên cũng nói nhiều: “Tối hôm qua tôi và Đường Dật ở phòng kế bên Lam Nhan, còn có gì muốn hỏi không?”
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn bất giác hơi nhếch lên: “Không có, tôi chỉ không ngờ ông ngoại lại lợi hại như thế.”
Cho nên cô hỏi nhiều như vậy là vì biểu đạt ý này?
Lăng Tiêu lạnh nhạt “Ừm” một tiếng: “Tối hôm qua Đường Dật có nhắc đến với tôi, thật sự hơi bất ngờ.”
“Là dạng lợi hại như thế nào?”
Lăng Tiêu nhướng mày: “Cô trực tiếp hỏi họ không phải càng nhanh à?”
“Không nói thì thôi, vừa rồi ông ngoại còn hỏi tôi có muốn học y không, học y có tính là không làm việc đàng hoàng không?”
Lăng Tiêu cười nhẹ: “Cô nói đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn ảo não: “Nhưng ba muốn tôi đi theo con đường làm ăn.”
“Cô không có năng khiếu làm ăn.” Lăng Tiêu trả lời vừa nhanh lại chắc chắn.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút bực bội: “Anh đừng có khinh người, chỉ cần tôi muốn học thì không có gì là không được.”
Trong khoảng thời gian gần đây, cô vẫn luôn học tập, có không ít tâm đắc, kỳ thật cũng không khó như tưởng tượng.
Lăng Tiêu hỏi lại một câu: “Vậy cô thích không?”
Vậy cô thích không?
Thịnh Hoàn Hoàn như nghẹn ở cổ họng.
Không thích, không thích chút nào cả.
“Đời người có quá nhiều biến cố, mọi chuyện đâu thể đều được như mong muốn.”
Nếu thích thì những năm trước cô đã đi học rồi, hiện tại chăm chỉ là vì có quá nhiều trách nhiệm trên vai, cô không thể không gánh vác.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn muốn nghe một lời hứa hẹn biết chừng nào.
Nhưng Lăng Tiêu không nói cái gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình nhất định là điên rồi, sao lại ôm chờ mong với Lăng Tiêu, cuộc hôn nhân của họ tồn tại quá nhiều nhân tố không xác định, có thể sẽ sụp đổ vào mọi lúc.
Một người không yêu cô, không muốn để cô mang thai con của hắn thì cớ sao cô lại ôm hy vọng này?
Tâm tình đột nhiên trở nên đặc biệt nặng nề, Thịnh Hoàn Hoàn muốn kết thúc trò chuyện, lúc này giọng nói của Lăng Tiêu lại vang lên: “Trưa cô nấu cơm đi, đưa một chút lại đây cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn chưa kịp từ chối thì điện thoại đã tắt máy.
Khi nấu cơm, Thịnh lão thái thái đứng bên cạnh hỗ trợ cô, còn kể về những chuyện thú vị xảy ra khi trị bệnh ở nước ngoài, dùng một loạt chuyện xưa nói cho cô biết sự bác đại tinh thâm của trung y.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thú vị, còn rất ghê gớm.
Đúng vậy, có thể cướp người từ tay Tử Thần thật là một điều thật ghê gớm.
…..
Thịnh Hoàn Hoàn từng đến tập đoàn Lăng thị vài lần, người ở đây cơ bản đều quen biết cô, nhưng lần này vẻ mặt họ lại có chút quái dị.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã tìm ra nguyên nhân.
Cô nhìn thấy Lam Nhan ở phòng nghỉ, thật không khéo, cô ta cũng tới đưa cơm cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu đang mở họp nên Lam Nhan phải chờ ở đây, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn cũng tương tự.
Không khí làm người ta xấu hổ!
Lúc này có phải cô nên nói một câu: “Trùng hợp vậy, cô cũng tới đưa cơm cho Lăng Tiêu à?”
Phòng nghỉ chỉ lớn có chừng này, để tránh làm trò cười cho người ta, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống đối diện Lam Nhan, bình tĩnh mở điện thoại ra đăng nhập group chat.
Thịnh Hoàn Hoàn “Đoán xem tớ gặp ai ở công ty của Lăng Tiêu.”
Nam Tầm “Lam Nhan.”
Lăng Kha “Lam Nhan.”
Hai người đáp lại gần như cùng một lúc.
Thịnh Hoàn Hoàn “... Hai người có thiên lý nhãn à?”
Lăng Kha “Tớ có thuận phong nhĩ.”
Nam Tầm “Không khó đoán.”
Thịnh Hoàn Hoàn “Em đưa cơm cho Lăng Tiêu, kết quả Lam Nhan cũng tới đưa cơm, giờ Lăng Tiêu đang mở họp, Lam Nhan ngồi ở đối diện em, em nên làm sao bây giờ?”
Nam Tầm “Địch bất động, ta bất động.”
Lăng Kha “Cmn, cậu còn đi đưa cơm cho Lăng Tiêu???”
Thịnh Hoàn Hoàn “Lăng Tiêu bảo tớ tới... tối hôm qua anh ta không ở bên Lam Nhan, nhưng lại trêu chọc nợ đào hoa, người ta muốn tiếp cận nên lại đây.”
Lăng Kha “Anh ta nói cái gì cậu cũng tin?”
Thịnh Hoàn Hoàn “Anh ta không cần thiết gạt tớ.”
Nam Tầm “Xem lát nữa Lăng Tiêu có phản ứng gì! Hiện tại không tiện kết luận, em bật loa ngoài lên đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn bật loa, Nam Tầm và Lăng Kha lập tức nghe được.
Lam Nhan ngồi ở đối diện rốt cuộc cũng có hành động: “Thịnh tiểu thư, tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
Biết rõ tối hôm qua Lăng Tiêu cả đêm chưa về, lời này là khiêu khích trắng trợn!
Cái cô Lăng Kha này rất có tiềm chất làm tiểu tam.
Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng: “Sắc mặt của Lam tiểu thư không đẹp hơn tôi bao nhiêu, nghe Lăng Tiêu nói tối hôm qua cô bị người ta bỏ thuốc, giới giải trí phức tạp, cô phải bảo vệ bản thân cho tốt.”
Mặt Lam Nhan hơi trầm xuống, cô ta không ngờ Lăng Tiêu lại nói cả chuyện này cho Thịnh Hoàn Hoàn biết.
Trong mắt cô ta xẹt qua một tia phức tạp, tiếp theo như không có việc gì mà cười nói: “Thì ra Thịnh tiểu thư đã biết, nói ra cũng xấu hổ, trước kia Thiên Vũ gặp rất nhiều cuyện không hay, ít nhiều cũng nhờ A Tiêu đứng sau lưng bảo vệ và giúp đỡ, nếu không đâu có tôi của hôm nay. Hôm nay tôi tới là muốn cảm ơn tối hôm qua anh ấy đã chăm sóc tôi cả đêm, nếu cô để ý thì tôi lập tức rời đi.”
Nói xong, Lam Nhan đứng lên.
Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, sao thay đổi phong cách nhanh quá vậy?
Lúc này mấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, giọng nói của Lăng Tiêu cũng vang lên ngay sau đó: “Sao cô lại tới đây?”
Lời này hiển nhiên không phải hỏi Thịnh Hoàn Hoàn.
Lam Nhan miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, có chút nhẫn nhịn có chút tủi nhục: “Em đang muốn đi, tối hôm qua cảm ơn anh.”
Nói xong, cô ta xách hộp cơm vội vàng rời đi.