Lúc ấy là lần đầu tiên các cô lên sân thi đấu nên không được chú ý gì, nhưng cho dù chỉ là một trận thi nho nhỏ thì cũng là thần thánh đối với các cô.
Lần thi đấu đầu tiên trong đời, Sơ Tình thua Thịnh Hoàn Hoàn.
Cho dù sau này thắng vô số người, nhưng Sơ Tình vẫn không quên được Thịnh Hoàn Hoàn, không bỏ xuống được vinh quang lần đầu tiên đã thua mất.
Sơ Tình thu tay lại, nghiêng đầu qua cười cười với cô: “Cô cũng nên cẩn thận, mấy năm nay tôi tiến bộ không ít, tôi sẽ đoạt lại vinh dự năm đó thua trong tay cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ cố hết sức.”
Sơ Tình bật cười: “Nếu cô dám không nghiêm túc thì sẽ thua rất thảm, hơn nữa tôi sẽ bóp chết cô.”
Nói xong, cô ấy đội mũ giáp lên.
“Vẫn không thay đổi chút nào cả.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, cảm thấy Sơ Tình rất hào sảng đáng yêu, khó trách được các fan yêu thích, cô ấy là một đối thủ đáng được tôn kính.
Khi đang định đội mũ giáp lên, cô nhìn thấy Mộ Tư.
Người đàn ông kia mặc sơ mi trắng, đang ngồi trên khán đài nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhợt nhạt, ôn tồn lễ độ làm người ta như tắm mình trong gió xuân.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi hoảng hốt, giống như trở lại ngày đầu tiên cô đứng trên sân thi đấu, thiếu niên sạch sẽ rực sáng kia cũng mặc sơ mi trắng cổ vũ cho cô, ngồi trong đám người như hạc trong bầy gà.
Mộ Tư phát hiện cô thấy mình thì khóe miệng lộ ra ý cười, im lặng nói một câu: “Hoàn Hoàn, cố lên.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, anh ta biết mình đang làm gì không?
Thương tích hiện giờ của Mộ Tư căn bản không thích hợp xuất hiện ở nơi này, sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi của anh ta, lỡ xảy ra sai sót gì thì đời này vĩnh viễn không đứng lên được.
“Hoàn Hoàn, cố lên.”
Khi Thịnh Hoàn Hoàn muốn đội mũ giáp lên lần nữa thì nghe thấy một tiếng hò hét kích động, nhìn lại thì mừng rỡ phát hiện vợ chồng Thịnh Tư Nguyên, vợ chồng Hàn Tín và đám bạn thân của cô.
Rốt cuộc ông ngoại bà ngoại cũng về nước.
Còn có vợ chồng Hàn Tín, bọn họ gửi tin nhắn nói sẽ đến xem cô thi đấu, cô cho rằng phải đến trận chung kết ngày cuối cùng mới nhìn thấy họ, không ngờ họ tới sớm như thế.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ kịp phất phất tay với họ rồi đội mũ giáp lên xe.
Đáng nhắc tới chính là, người đứng thứ hai của đoàn xe Quân Hạm – Quân Lê, cũng cùng một tổ với Thịnh Hoàn Hoàn, khi cuộc thi bắt đầu xe của anh ta và Sơ Tình xông ra ngoài gần như cùng một lúc.
Năng lực phản ứng của tay đua cũng là một trong những ưu thế giúp họ lấy được thắng lợi.
Trận thi đấu này chỉ có Sơ Tình và Quân Lê được chú ý, các fan hâm mộ hò hét vì hai người, mà tên của Thịnh Hoàn Hoàn chỉ xuất hiện từ miệng đám bạn bè thân thích, bị tiếng gầm ầm ï đè ép biến mất.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa nhấn ga thì một cảm giác ấm áp đã tràn từ bụng xuống, cơn đau co rút làm mặt mày cô trở nên dữ tợn.
Cmn, bà dì tới thật không đúng lúc, hơn nữa còn đau như thết
Chuyện này dẫn tới tốc độ của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức bị sụt giảm, bị bỏ lại ở cuối cùng.
“Tôi không hoa mắt đó chứ, chiếc xe cuối cùng kia có phải Thịnh Hoàn Hoàn không?” Vu Hạo kéo áo đồng đội, kích động lại mang ý nhạo báng mà hỏi.
Đồng đội châm chọc: “Đúng, tôi thấy tám phần là Thịnh Hoàn Hoàn coi trọng anh, nếu không sao dám đánh cược với anh với thực lực như vậy?”
Vu Hạo sờ sờ gương mặt cũng coi như bảnh trai của mình, tà ác nói với đối phương: “Chờ tôi chiếm được. Thịnh Hoàn Hoàn sẽ mời các người ăn bữa tiệc lớn.”
Lệ Hàn Thu trong đoàn xe Quân Hạm khinh thường mà lạnh nhạt nói: “Tôi biết ngay Thịnh Hoàn Hoàn chỉ giỏi làm màu, muốn tranh thủ được chú ý thôi.”
Trần Phỉ Phỉ cười nói: “Cô ta luôn thích làm như thế.