Cảm giác này quá quen thuộc, giống y như lúc cô nghe thấy ở hầm giam.
Lăng Tiêu không cho là đúng, cảm thấy là tiếng vọng bình thường.
Sau hai tiếng, thang máy khôi phục an tĩnh, Thịnh Hoàn Hoàn lại va chạm lần nữa, lần này có tiếng vọng, sắc mặt cô trắng bệch, khẩn trương nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, bình thản ung dung mà mở miệng: “Cô không thấy thang máy đang di chuyển à?”
Không phải không gian nào cũng sinh ra tiếng vọng, đây là thường thức.
Nhưng giác quan thứ sáu nói cho Thịnh Hoàn Hoàn biết, đây tuyệt đối không phải tiếng vọng bình thường.
Lúc này thang máy ngừng lại, đã tới hầm giam.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ đến gương mặt máu tươi đầm đìa kia, bất giác áp sát đến bên cạnh Lăng Tiêu, nhịn không được duỗi tay bắt lấy vạt áo hẳn.
Lăng Tiêu nhìn cô gái căng cứng người bên cạnh, lòng bàn tay hẳn bao lấy mu bàn tay cô, kéo tay cô khỏi vạt áo hắn.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng tái đi, khi cô cho rằng Lăng Tiêu muốn buông ra thì hẳn lại nằm lấy tay cô, kéo cô đi ra khỏi thang máy.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm bàn tay thon dài kia, tay cô có vẻ nhỏ xinh trong lòng bàn tay hắn, hắn dễ dàng hoàn toàn bao lấy cô, ấm áp lại mạnh mẽ.
Một cảm giác an toàn truyền từ bàn tay, tràn ra toàn thân, thân thể căng thẳng vì sợ hãi dần dần thả lỏng.
Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra một ảo giác, giống như chỉ cần đi theo người đàn ông trước mắt thì không còn gì để sợ cả.
Lăng Tiêu kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn, ngừng lại trước hầm giam đã nhốt cô.
Dưới ánh đèn sáng ngời, nơi này nhìn thực sạch sẽ, không biết có phải bởi vì Lăng Tiêu đứng ở bên cạnh hay không mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hầm giam kia trừ hơi âm u và trống văng ra thì kỳ thật cũng không đáng sợ như vậy.
Ngay cả hành lang âm u cũng trở nên rõ ràng hơn.
Chuyện xảy ra ngày đó vẫn còn rõ như in trong đầu cô, cô chưa bao giờ bị đối đãi vô tình như thế, càng chưa từng bị tra tấn như vậy, thậm chí cuối cùng còn ngất xỉu.
Cô nghĩ mình vĩnh viễn không quên được ngày đó, mà tất cả sỉ nhục và tra tấn này đều là Lăng Tiêu mang đến cho cô!
Thịnh Hoàn Hoàn từ từ buông tay Lăng Tiêu ra, đi đến hầm giam đã từng nhốt mình, nâng đèn pin lên đánh một cái lên thanh sắt, tiếng vọng quanh quẩn trong hầm giam từng tiếng từng tiếng một.
“Hồi âm càng ngày càng nhỏ.” Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, nhìn về phía Lăng Tiêu, lại như đang lầm bầm một mình: “Ngày đó tôi dùng đầu đập vào thanh sắt này, hồi âm càng lúc càng lớn.”
Lăng Tiêu nói: “Vậy cô dùng đầu đập lần nữa thử xem”
Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đập đầu vào đó, còn đập rất mạnh, nhưng âm thanh phát ra lại rất trầm đục.
Câu nói vừa rồi của Lăng Tiêu mang ý châm chọc, không ngờ cô thật sự dùng đầu đập sắt, sắc mặt hắn lập tức âm trầm tới cực điểm: “Cô điên rồi à”
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cười: “Anh nghe đi, không có tiếng vọng.”
Cô không nói sai, lần này thật sự không có tiếng vọng.
Da Thịnh Hoàn Hoàn rất non mịn, vừa đập một cái đã rách da, có chút tơ máu chảy ra.
Lăng Tiêu nhìn cái trán sưng đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn, tức đến mức muốn gõ đầu cô ra xem trong đó có đậu hủ không.
Thịnh Hoàn Hoàn như không cảm giác được đau đớn, tiếp tục nói với Lăng Tiêu: “Ngày đó tôi nghe có người gọi tên tôi, Thịnh Hoàn Hoàn Thịnh Hoàn Hoàn hết lần này đến lần khác, giống như ngay ở bên tai tôi.”
Lăng Tiêu căn răng: “Nhất định là cô sợ quá nên sinh ra ảo giác.”
Thịnh Hoàn Hoàn không hy vọng xa vời Lăng Tiêu tin tưởng mình, cô đẩy cửa gian hầm kia ra rồi đi vào: “Lăng Tiêu, anh xem hầm giam này nhỏ biết bao, chỉ có một cái giường sắt, nhưng nó đã trở thành ám ảnh trong lòng tôi, cả đời cũng không cách nào xóa đi được.”