Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể tóc da là của cha mẹ, vì sao hắn không biết yêu quý thân thể của mình, cái này còn gọi vết thương nhỏ sao?

Lăng Tiêu không nói lời nào mà nhặt găng tay lên muốn đeo vào, Thịnh Hoàn Hoàn thực sự nhìn không được mà giật lấy găng tay đi: “Cái găng tay da này kín gió, anh che vết thương là tính đợi nó nhiễm trùng sao?"

Người đàn ông này có chút thường thức nào không vậy?

Thật không muốn cái tay này nữa sao?

"Xấu." Lăng Tiêu cao lãnh lầm bầm một tiếng.

"Nếu biết khó coi thì phải xử lý vết thương cho đàng hoàng, chờ để lại sẹo thì làm sao xoá được."

Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được nói lý với Lăng Tiêu một trận, không phải cô đau lòng Lăng Tiêu, cô chỉ tiếc bàn tay xinh đẹp kia thôi, nếu để lại sẹo thì quá đáng tiếc!

Cô vừa lầm bầm vừa tìm hộp y tế tới, chỉ vào giường bảo Lăng Tiêu đi sang ngồi: “Đến đó ngồi, chỗ tôi có thuốc trị phỏng giúp anh xử lý trước."

Lăng Tiêu nghiêm túc nghe Thịnh Hoàn Hoàn mắng, không nói một lời đi đến bên giường rồi ngồi xuống, trông có vẻ rất... Ngoan?

Thuốc của Thịnh Hoàn Hoàn là Thịnh Tư Nguyên mang tới, cô chưa bao giờ dùng qua cũng không biết hiệu quả thế nào, cho nên cô vừa lấy nước khử trùng và băng gạc vừa nói với Lăng Tiêu: “Ngày mai anh đi bệnh viện, phải chích thuốc với uống thuốc, đừng để vết thương nhiễm trùng."

"Ừm." Lăng Tiêu trầm thấp đáp lại một tiếng.

Nếu lúc này Phùng Việt có ở đây thì cằm nhất định sẽ rơi xuống.

Cả ngày anh ta cầu ông bà nội mà Boss có thèm để ý đến đâu? Vì sao Thịnh Hoàn Hoàn vừa mắng một tiếng thì hắn đã ngoan như con cừu non thế này?

"Giơ tay lên." Sau khi sắp xếp xong, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào tay trái của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nâng tay trái lên, mụn nước trên mu bàn tay làm Thịnh Hoàn Hoàn chau mày: Một, hai, ba, bốn, năm.

Tận năm cái mụn nước, nhỏ thì cỡ hạt đậu xanh, lớn thì to đến ngón cái lớn của cô, chúng phình lên như vừa chạm đã vỡ mất.

Làn da bên cạnh mụn nước đều sưng đỏ.

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đâm vỡ mấy cái mụn nước rồi nhẹ nhàng lau khô, mở thuốc ra thoa một lớp hơi mỏng lên vết thương.

Cảm giác mát mẻ truyền đến từ mu bàn tay làm lông mày Lăng Tiêu giãn ra, ánh mắt nhìn vào vào người phụ nữ đang cúi mặt băng bó vết thương cho mình, khóe miệng lén giật giật nhếch lên như đạt được âm mưu.

Thịnh Hoàn Hoàn thuần thục băng bó cho Lăng Tiêu rồi ngẩng đầu thấy Lăng Tiêu đang thản nhiên nhìn chằm chằm loại thuốc trên tay cô mà hỏi: “Cái này là thuốc gì, thật dễ chịu."

Thịnh Hoàn Hoàn hào phóng đưa cả hộp cao cho hắn: “Mang về đi, sáng, trưa, chiều tối bôi một chút, thuốc ông ngoại của tôi làm có hiệu quả tốt hơn mấy loại thuốc đại trà bán ngoài tiệm thuốc đấy."

Lăng Tiêu không nhận, hắn đột nhiên để tay lên ngực rồi tháo từng cái từng cái nút áo sơ mi ra.

"Anh làm gì đó?" Nhìn động tác đột ngột của hắn, tiếng nói của Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nâng cao.

Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc cô một cái rồi nằm xuống giường cô: “Giúp tôi xem vết thương sau lưng."

Thịnh Hoàn Hoàn hiểu sai hơi xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng rồi cúi người vén áo sơmi của Lăng Tiêu lên, vết roi sau lưng hắn xuất hiện trước mắt cô.

Mặc dù không máu thịt be bét như đêm đó, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, vết thương đã sưng đỏ cả lên.

"Anh không đi bệnh viện sao?"

"Không có thời gian."

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu rồi không nói gì nữa.

Xem ra người đàn ông này thật không biết yêu quý thân thể của mình, chẳng lẽ hắn không biết đau sao?

Thuốc của Thịnh Tư Nguyên có công hiệu giảm nhiệt giảm sưng, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn khử trùng cho hắn thì bôi một lớp thuốc lên vết thương của hắn.

Lăng Tiêu nằm trên giường của Thịnh Hoàn Hoàn, ngửi mùi hương của cô mà thoải mái nhắm nghiền hai mắt, đã thật lâu hắn không thả lỏng như thế.

Nhìn vết roi trên lưng Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được thấp giọng hỏi một câu: “Những vết thương này là sao vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK