"Thứ cô mong muốn không phải cái tôi muốn." Thịnh Hoàn Hoàn nói với Triệu Giai Ca: “Kỳ thật ở phương diện nào đó tôi cũng là kẻ thất bại, cô may mắn hơn tôi, luôn có một người đàn ông yên lặng đứng sau lưng bảo vệ cô."
"Tôi may mắn hơn cô?" Triệu Giai Ca tự giễu cười cười: “Cô nói ra câu này thật làm tôi bất ngờ. Có lẽ đúng như cô đã nói, thứ chúng ta muốn khác nhau nên tôi luôn không cam tâm không thỏa mãn."
Cô ta tạm ngừng rồi hỏi: “Cô biết vì sao tôi lại cố chấp nhất định muốn phân cao thấp với cô không?"
Thịnh Hoàn Hoàn lẳng lặng chờ đợi lời kế tiếp của cô ta.
Hốc mắt Triệu Giai Ca hơi đỏ lên: “Từ nhỏ tôi đã là thiên tài, là niềm kiêu ngạo để ba mẹ tôi khoe khoang với bên ngoài. Về sau đến Hải Thành thì gặp cô, kiêu ngạo trong mắt ba mẹ tôi biến thành thất vọng, một câu họ thường nói nhất chính là ‘Con xem Thịnh Hoàn Hoàn người ta đi' ."
"Cô biết không, muốn thành công thì phải giành hàng đầu, bởi vì không ai nhớ tên người thứ hai. Muốn nổi trội cũng phải giành hạng nhất, bởi vì thứ hai bị người ta đè ép, vĩnh viễn không thể trở nên nổi bật."
Cho nên đây chính là chuyện xưa của Triệu Giai Ca?
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Rất xin lỗi, tôi không thể đồng cảm với cô, mỗi người đều có sở trường của mình, cô có nghĩ rằng nếu cô không chấp nhất đổi theo bước chân của tôi thì có lẽ đã sớm nổi trội rồi."
"Cô vẫn chưa rõ sao, tôi chỉ muốn thắng cô thôi." Hốc mắt Triệu Giai Ca càng đỏ, trông đặc biệt suy sụp: “Kỳ thật tôi biết tôi không bằng cô, nhưng tôi không cam tâm, tôi thắng quen rồi, thua không nổi."
Cô ta ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô biết không, tôi đã từng hi vọng cô biến mất, nhưng tôi lại không cam lòng, so với để cô biến mất thì tôi càng hi vọng mình đoạt lại vương miện từ tay cô."
"A, nhưng cuối cùng tôi vẫn thua. Qua nhiều năm, tôi luôn căng chặt như dây đàn chưa từng dám buông lỏng, không ngờ tôi cố gắng nhiều năm cuối cùng vẫn thua cô."
Cô ta cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ chứng minh: Dù cố gắng thế nào thì cô ta vẫn không bằng Thịnh Hoàn Hoàn.
Đáng giận nhất chính là có lẽ nhiều năm qua Thịnh Hoàn Hoàn chưa hề để cô ta vào mắt!
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì lạnh nhạt nhếch môi lên với Triệu Giai Ca: “Tôi không ngờ cô lại nói những điều này với tôi. Triệu Giai Ca, cô không thua, có can đảm đối mặt với sai lầm và thất bại chính là một loại sống lại."
Sau khi nói xong câu đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền xoay người rời đi, cô biết Triệu Giai Ca sẽ giữ đúng hứa hẹn.
Có can đảm đối mặt với sai lầm và thất bại chính là một loại sống lại?
Triệu Giai Ca quay đầu lại nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, bỗng hiểu ra chênh lệch giữa họ không liên quan đến bề ngoài gia thế mà chỉ là sự hào sảng và khí độ này.
"Thịnh Hoàn Hoàn." Triệu Giai Ca gọi cô lại: “Tôi sẽ giữ đúng hứa hẹn."
Cô ta thua, nhưng tối thiểu có thể lựa chọn thua có tôn nghiêm!
Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại, chỉ tùy ý giơ tay lên phẩy hai lần, không thèm để ý chút nào.
Lúc này Lệ Hàn Ti đi đến, Triệu Giai Ca đưa tay ôm lấy eo anh ta rồi vùi mặt vào lồng ngực anh khóc lớn một trận.
Cả quá trình Lệ Hàn Ti không nói câu nào, mãi đến khi Triệu Giai Ca bình ổn lại thì mới ngẩng đầu nói: “A Ti, chúng ta kết hôn đi! Em mệt mỏi quá, không muốn tranh nữa."
Lệ Hàn Ti gật đầu rồi đáp lại một chữ: “Được!"
Nhưng trong lòng Lệ Hàn Ti lại bình tĩnh đến lạ thường, không có kích động và mừng rỡ như tưởng tượng.
Rõ ràng đã chờ nhiều năm như vậy, anh ta nên vui muốn chết mới đúng, không phải sao?
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn xuống đài thì Mộ Tư đã yên lặng rời khỏi hiện trường.
Anh ta biết mình đã kết thúc trong câu chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn.
Sau khi lên xe, Mộ Tư nói với tài xế: “Tìm quán bar nào im lặng rồi cho tôi xuống."
Nhưng khi tài xế quay đầu lại, Mộ Tư lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Bạch Băng: “Tuyết Nhi còn đang chờ anh."