"Tôi biết anh không thích có con, nhưng bây giờ mang thai rồi, anh suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc là giữ hay là phá, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của anh." Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu, hiện tại cô đã không ôm chờ mong gì với hắn nữa.
Lăng Tiêu còn chưa bình tĩnh lại trước chấn động này, đứa nhỏ là của hắn, không phải của Đường Nguyên Minh.
Đứa bé này là của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn, là cốt nhục của hắn, không liên quan gì đến Đường Nguyên Minh cả.
Qua thật lâu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu trả lời nên càng thất vọng về hắn, sau khi biết đứa nhỏ là của mình mà hắn vẫn không có ý định giữ lại.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến Lăng Hoa Thanh và An Lan, tình huống hiện tại của cô cũng giống như An Lan lúc ấy, khác biệt là cô và Đường Nguyên Minh không làm tới bước cuối cùng.
Nhưng Lăng Tiêu không tin cô, hắn cảm thấy cô đã dơ bẩn rồi.
Hơn nữa là bẩn sau khi ly hôn với hắn không lâu, nếu không tại sao hắn lại cảm thấy đứa nhỏ này là của Đường Nguyên Minh, không chút do dự muốn cô đi phá thai!
Theo thời gian trôi qua, Lăng Tiêu vẫn luôn trầm mặc làm thân thể Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng lạnh lẽo, hơi lạnh từ trái tim tràn ra tứ chi, tay cô bất giác đặt lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng.
Cô đoán lúc này Lăng Tiêu nhất định đang nghĩ vì sao cô uống thuốc mà lại mang thai con của hắn.
Hắn nhất định đang thầm tính toán xác suất xảy ra chuyện này lớn bao nhiêu, vì sao lại bị cô đụng trúng?
“Trừ dấu vết trên người ra thì em và Đường Nguyên Minh không có chuyện gì, trước kia không có, lần này cũng không có."
Cô lặp lại những lời này với hắn lần nữa mà vẫn không lấy được chút tin tưởng nào từ hắn, không có...
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng cảm thấy bi thương cho mình và đứa nhỏ trong bụng.
Qua thêm nửa ngày, rốt cục cô cũng không chờ đợi được nữa, sự im ắng trầm mặc này quá dày vò, quá tra tấn.
Thế là cô cười đắng chát và nói với Lăng Tiêu: “Nếu đã khó lựa chọn như vậy thì để tôi làm người xấu đi!"
Lăng Tiêu lập tức cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười, nhưng cô không biết nụ cười tiêu sái này còn làm người ta đau lòng hơn cả khóc: “Phá bỏ đi! Phẫu thuật càng nhanh càng tốt."
Khi bị Đường Nguyên Minh cầm tù trong phòng, cô liều mạng an ủi mình, cô chỉ bị ép, Lăng Tiêu nhất định sẽ thông cảm cho cô.
Nhưng từ lúc tiến vào đến bây giờ, phản ứng của Lăng Tiêu lại tát thẳng một bạt tai vào mặt cô.
Chuyện đầu tiên hắn trở về chính là cởi đồ để kiểm tra thân thể cô.
Hắn không biết thời khắc đó cô nhục nhã đến mức nào.
Nếu như cô thật sự bị Đường Nguyên Minh "Ép buộc" thì cách làm vừa rồi của hắn là đâm thêm một dao vào người cô, vậy có khác biệt gì "Ép buộc" cô lần nữa?
Sự dịu dàng vừa rồi của hắn dành cho cô chỉ là áy náy mà thôi.
Nhưng cô không cần hắn áy náy, cũng không cần hắn thương hại.
Cô muốn sự tin tưởng của hắn.
Nhưng hắn lại không cho cô được!
"Hoàn Hoàn..."
"Đã khó quyết định như vậy thì để nó biến mất đi!" Thịnh Hoàn Hoàn vẫn giữ nụ cười của mình: “Có lẽ cách này là giải thoát đối với cả anh và tôi."
"Hoàn Hoàn, tôi không có ý đó..." Giọng Lăng Tiêu khàn khàn, vốn từ nghèo nàn, hắn nắm chặt tay cô rồi nói: “Nếu là con của tôi thì sinh nó ra đi."
Nếu là... thì...
Giọng điệu miễn cưỡng bk bao, hắn vẫn chưa tin đó là con của mình.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đã lạnh, cô rút tay khỏi tay hắn rồi quay mặt đi nằm xuống, đưa lưng về phía hắn: “Tôi mệt rồi, anh trở về đi!"
Những gì nên nói thì cô đã giải thích với hắn rồi, hiện tại cô đã không còn gì để nói với hắn.
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng gầy gò của Thịnh Hoàn Hoàn mà tim đau nhói, hắn rất muốn ôm cô, nhưng trong lòng lại có một cây gai.