Nhưng làm cũng đã làm, lúc này muốn quay đầu lại đã không có khả năng, xem ra cô ta phải làm cái gì đó để châm bùng lửa giận của Lăng Tiêu lên.
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu đi vào phòng bệnh.
Hôm nay tinh thần của Lăng Hoa Thanh tốt hơn rất nhiều, thấy Lăng Tiêu thì sung sướng chỉ chỉ bộ cờ tướng do Lam Nhan mua tới: “A Tiêu, tới chơi với ba vài ván đi.”
Lăng Tiêu ngồi xuống rồi mở bộ cờ tướng ra.
Lam Nhan lập tức nói: “Bác trai, con gọt trái cây cho hai người.”
Lăng Hoa Thanh mỉm cười gật đầu với Lam Nhan: “Được, gọt nhiều vào.”
Khi bắt đầu đánh cờ, Lăng Hoa Thanh từng bước ép sát, ăn vài con cờ của Lăng Tiêu, cuối cùng dễ dàng thắng được một ván.
Lăng Hoa Thanh kinh ngạc nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, sao tài chơi cờ của con lùi bước nhiều như thế, ba nhớ trước kia con có thể thắng ba mà, sao giờ lại thua nhanh vậy?”
Lăng Tiêu nói: “Lâu quá không chơi, làm ba mất hứng rồi.”
Trước kia hai ba con thường xuyên đánh cờ trong nhà, sau này Lăng Hoa Thanh vào tù, Lăng Tiêu không còn chạm qua cờ nữa.
Lăng Hoa Thanh an ủi nói: “Không có gì, chơi thêm vài lần là có thể tìm về cảm giác.”
Ván thứ hai bắt đầu, Lăng Hoa Thanh vẫn từng bước ép sát Lăng Tiêu, ông ta vừa chơi cờ vừa nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, con nhớ kỹ, đời người như ván cờ, chỉ khi nào con trở thành người chơi cờ thì mới khống chế được. vận mệnh của mình, tuyệt đối đừng bị một quân cờ làm xao lãng.”
“Chuyện hôm nay con làm rất tốt, hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã vào Thịnh Thế, ly hôn tốt cho cả con và cô ta, cắt đứt quan hệ thì tương lai gặp mặt trên thương. trường cũng không có băn khoăn.”
Lăng Tiêu không trả lời Lăng Hoa Thanh, tay lưu loát thả một con cờ rồi ăn con soái của Lăng Hoa Thanh, mày kiếm nhướng lên: “Ba, xem ra ván này ba thua rồi.”
Lăng Hoa Thanh nhìn nhìn ván cờ mà cười nói: “Còn sớm!”
Lăng Tiêu chơi vài ván với Lăng Hoa Thanh rồi rời khỏi bệnh viện, Lam Nhan không đi theo mà lựa chọn ở lại.
Lam Nhan là người phụ nữ thông minh, cô ta thấy sắc mặt Lăng Hoa Thanh không tốt lắm thì thử dò hỏi: “Bác trai còn sầu lo vì chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn sao?”
Lăng Hoa Thanh gật gật đầu, lại không nhiều lời với Lam Nhan.
Lam Nhan ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nói: “Hôm nay con mới biết vì sao bác trai muốn A Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ly hôn, thì ra cô ta là loại phụ nữ đó, làm người ta thất vọng quá.”
Mặt Lăng Hoa Thanh trầm xuống: “Nói rõ ràng.”
Lam Nhan lập tức kể lại những tin đồn ồn ào trên mạng cho Lăng Hoa Thanh nghe, Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình, hẹn hò với một người đàn ông lái chiếc Halley thần bí, còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với Mộ Tư, sau đó gian díu với Đường Nguyên Minh, cho dù cô kết hôn nhưng vẫn ôm mấy lốp xe dự phòng không bỏ.
Quả nhiên, sắc mặt Lăng Hoa Thanh càng ngày càng đen, giống như phủ mực.
Lam Nhan rèn sắt khi còn nóng: “Vừa rồi lúc tụi con đến bệnh viện, còn gặp Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh ở gara, họ đang hôn môi trong xe, đúng lúc bị con và A Tiêu nhìn thấy.”
Khí thế trên người Lăng Hoa Thanh hoàn toàn thay đổi, giống như trở thành một người khác: “Đường Nguyên Minh, cháu trưởng Đường gia?”
“Đúng vậy, con trai của Đường Thắng Văn, Đường gia là danh môn vượng tộc đếm trên đầu ngón tay ở Hải Thành, Đường Nguyên Minh lại có tướng mạo hiên ngang, Thịnh Hoàn Hoàn coi trọng anh ta cũng không gì đáng trách.” Lam Nhan tỏ vẻ tức giận bất bình: “Nhưng cũng quá nhanh, buổi sáng mới ly hôn với A Tiêu, hiện †ại lại cặp với Đường Nguyên Minh, không khỏi làm người ta hoài nghỉ lời đồn có phải thật không.”
“Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn còn dẫn Đường Nguyên Minh đi thăm Mộ Tư, mấy ngày trước Mộ Tư chắn một súng cho Thịnh Hoàn Hoàn, lúc trước cô ta và Mộ Tư xung đột thành như vậy mà Mộ Tư còn không màng mạng sống cứu giúp, hiện tại cô ta còn dẫn Đường Nguyên Minh tới thăm, không sợ làm Mộ Tư tức chết sao, thủ đoạn của cô gái này thật là quá đáng sợ…”
Lam Nhan còn chưa nói xong thì Lăng Hoa Thanh đã phẫn nộ đập cái ly trên bàn ra ngoài, mặt đỏ lên gân cổ rống: “Tiện nhân, con tiện nhân không biết xấu hổ kia dám phản bội A Tiêu.”
Lam Nhan khiếp sợ, khoé mắt bị mảnh vỡ của cái ly cắt qua một đường, máu tươi chảy ròng…