Nghi hoặc của Lăng lão thái thái cũng là bối rối trong lòng Lăng Tiêu.
Một là Tích Nhi, mới sinh ra đã bị ba “Bóp chết”. Hai là An Niên, cũng vừa sinh ra thì “Đã chết”, nhưng họ đều chưa chết mà khỏe mạnh trưởng thành.
23 năm qua Tích Nhi nhận hết cực khổ, dung mạo của An Niên thì vĩnh viễn ngừng lại trên di ảnh 22 tuổi!!!
Sự bất hạnh của Tích Nhi, cái chết của An Niên, rốt cuộc là ai sai?
Nếu bọn họ không “Chết”, không rời khỏi Lăng gia thì kết cục có thay đổi hay không?
Trong một quyển album có ảnh lúc An Niên vào đại học, bên trong có không ít chụp ảnh chung giữa cậu và Lăng Tiêu, Lăng lão thái thái nhìn thấy ảnh chụp của hai anh em thì càng khóc không thành tiếng, nói thẳng là “Tạo nghiệt”!
Lăng lão thái thái luôn cảm thấy Lăng Hoa Thanh và An Lan kết hợp là một đoạn nghiệt duyên.
Lăng Tiêu châm điếu thuốc, đi đến bên cửa sổ rồi kéo bức màn ra, mặt trời ngoài cửa sổ đã xuống núi, gió thổi vào hơi se lạnh.
Hắn nhớ tới tối hôm qua sau khi Lăng Hoa Thanh rời đi, An Lan có gửi tin nhắn tới.
Bà nói: “Tiêu Nhi, dù ba con nói gì với con thì cũng đừng tin. Đối đãi tốt với Thịnh Hoàn Hoàn, mẹ nhìn ra được đó là một cô gái tốt, trong lòng có con, đừng làm ra chuyện làm mình hối hận.”
Bà nói với hắn những lời này rốt cuộc xuất phát từ động cơ gì? Là sợ hắn ngược đãi con gái của tình nhân cũ hay là những lời mà ba nói với hắn có sai lệch so với sự thật?
Lão thái thái ôm album rơi nước mắt, khóc thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, mãi đến khi Tích Nhi đẩy cửa tiến vào: “Bà nội, anh hai, hai người ăn bánh kem không? Cái bánh này rất ngon.”
Lão thái thái vội lau nước mắt rồi cùng ăn bánh kem với Tích Nhi, ngón tay thon dài của Lăng Tiêu búng rơi tàn thuốc, xoay người rời khỏi phòng dì Hà.
Lăng Tiêu bước nhanh trở lại phòng sách rồi gọi điện thoại, hắn quyết định tra rõ chuyện năm đó.
Hắn phải biết được rốt cuộc hai người đàn ông Thịnh Xán và Đường Thắng Văn này từng có quan hệ không chính đáng với An Lan hay không.
Hắn phải biết năm đó Lăng Hoa Thanh bị người ta gài bẫy đưa vào tù, người đứng phía sau màn rốt cuộc là ai.
Hắn phải biết những lời Lăng Hoa Thanh nói với mình có phải nói dối hay không...
…
Biệt thự lưng chừng núi
Tối hôm qua An Lan nhận được tin nhắn của Lăng Tiêu thì đau lòng đến cả đêm không ngủ, con trai của bà lại nói “An Lan, bà làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
Không người mẹ nào chịu đựng được sự đau đớn này, tim An Lan như đao cắt, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Hoa Thanh, chất vấn rốt cuộc ông ta đã nói gì với Lăng Tiêu, Lăng Hoa Thanh chỉ lạnh lùng cười rồi cúp máy.
Bà lại gọi qua, nhưng máy đã tắt.
Sau đó ông ta mất tích một ngày một đêm, đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Lúc này, An Lan đứng ngoài ban công, trên mặt không nhìn ra chút ủ rũ nào, lớp trang điểm che khuất quầng thâm dưới mắt bà, trông thật khoé léo lại rất thướt tha.
Bà đang cầm một chiếc di động, tay còn lại kẹp điếu thuốc lá, tư thế hút thuốc và sương khói phun ra từ đôi môi đỏ làm bà trông rất đa tình quyến rũ.
Nhưng lúc này trong mắt bà lại hiện đầy sát khí: “A Vinh, nghĩ cách giết ông ta, tôi không muốn chờ thêm giây phút nào nữa.”
Giọng nói của một người đàn ông lập tức truyền đến: “Phu nhân, nếu nhiệm vụ lần này thất bại thì có lẽ tôi sẽ bị phát hiện.”
An Lan nắm chặt di động, giọng nói lạnh như băng sương: “Tôi muốn ông ta chết, không tiếc mọi giá.”
“Được, bà cứ chờ tin của tôi.”
Sau khi tắt máy, An Lan bế búp bê vải đáng yêu bên cạnh qua, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt nó, như đối đãi với đứa con của mình: “Tích Nhi, con phải phù hộ mẹ, lần này nhất định phải giết chết con ác quỷ kia, báo thù cho con và em trai.”
Đêm khuya vùng ngoại thành tràn ngập mùi máu tanh, nơi viên đạn lao qua để lại một mảnh bừa bãi.
Lăng Hoa Thanh ngã vào vũng máu, bên cạnh có mấy thi thể đang nằm, tiếng súng cuối cùng vang lên, Vinson bước nhanh vọt ra, đỡ Lăng Hoa Thanh trúng đạn lên xe.
Hà Vinh đứng lên từ điểm phục kích, tay phải anh ta đang không ngừng nhỏ máu, súng ngắm nằm bước chân anh đã nhiễm máu tươi.
“Phu nhân, nhiệm vụ thất bại.”
Nửa giờ sau, An Lan thu được tin này.
Mặt An Lan từ từ trắng đi, bà đau khổ nhắm mắt lại, vài giây sau lại không cam lòng mà mở ra, lập tức soạn tin nhắn gửi đi: “Thân phận của cậu không bị bại lộ đó chứ?”
“Không có, nhưng không ít anh em đã chết, tôi không xử lý hiện trường được, hiện tại điều tôi lo lắng chính là họ sẽ tra được Đường tiên sinh, dù sao cũng là do ông ta mượn người.”
“Yên tâm đi, bọn họ không tra được.” An Lan rất hiểu Đường Thắng Văn, ông ta làm việc luôn cẩn thận, cho dù họ tra được thân phận thi thể cũng không tìm được Đường Thắng Văn: “Hiện tại cậu ở đâu?”
“Vừa đến bệnh viện, bả vai Lăng Hoa Thanh trúng đạn, đang phẫu thuật.”
Hà Vinh là môt tay xạ kích rất xuất sắc, anh ta biết mình bắn lệch phát súng bắn vào Lăng Hoa Thanh, chỉ cần xuống chút nữa là bắn trúng tim, đáng tiếc...
Vinson kia xuất hiện không phải lúc.
“Cẩn thận một chút, chú ý an toàn đừng bị phát hiện, nếu có cơ hội ra tay giết ông ta thì đừng để ông ta sống sót rời khỏi bệnh viện.”
Thù hận của An Lan đối với Lăng Hoa Thanh đã cao đến mức không muốn ông ta sống lâu thêm một khắc, ai biết tiếp theo con quỷ kia lại làm cái gì. Bà tuyệt đối không cho phép ông ta tiếp tục tổn thương Tiêu Nhi.
Vừa gửi tin nhắn đi thì rất nhanh di động của An Lan lại chấn động, bà nghĩ là Hà Vinh đáp lại, không ngờ lại là dì Hà gửi tin nhắn đến.
An Lan không nghĩ nhiều mà click mở, đôi mắt từ từ trợn to.
Dì Hà nói cái gì?
Bà nói Tích Nhi, Tích Nhi của tôi còn sống.
“Nhị phu nhân, hôm nay kết quả kiểm tra DNA của Nhị lão gia và thiếu gia đã có, đồng thời còn có một kết quả khác. Mấy năm nay, tôi luôn cất giấu một bí mật không dám nói với bà, bởi vì tôi cảm thấy chưa tới lúc, hiện tại rốt cuộc cũng tới rồi. Nhị phu nhân, bà hãy nghe cho kỹ, Tích Nhi không chết, con gái bà không chết, nó còn sống, còn tồn tại.”
An Lan cứ nhìn chằm chằm tin nhắn này vài lần, cuối cùng bấm số của dì Hà, tay run rẩy đưa điện thoại đến bên tai, hốc mắt tràn ra hơi nước, làm tầm mắt bà mơ hồ.
Cú điện thoại này giằng co gần hai mươi phút mới kết thúc.
Một giờ sau, An Lan xuất hiện ở Lăng Phủ, được dì Hà dẫn dắt mà cẩn thận đi vào phòng Tích Nhi...
Mà lúc này, Lăng Tiêu đang ở bệnh viện, ngồi ngoài cửa phòng giải phẫu mà hút từng ngụm thuốc.
Vinson quỳ một gối trước mặt Lăng Tiêu, vẫn quỳ mãi không đứng dậy.
Y tá và bác sĩ nhìn cảnh này thì không ai dám tiến lên, chỉ đứng xa xa đã có thể cảm nhận được khí lạnh làm người ta sợ hãi đó.
Mãi đến khi cửa phòng giải phẫu mở ra, Lăng Hoa Thanh giải phẫu thành công, không có nguy hiểm sinh mạng, Lăng Tiêu mới nhìn về phía Vinson: “Điều tra rõ người sai khiến sau màn, nếu lần này vẫn tra không ra thì cậu không cần trở về nữa.”
“Thuộc hạ nhận lệnh.” Vinson gật đầu, nhận lệnh rời đi.