Lăng Tiêu không ngăn cản mà để mặc Thịnh Hoàn Hoàn rời đi.
Hắn đứng ở chỗ cũ, nhìn theo hướng cô rời đi mà châm một điếu thuốc rồi hút hết hơi này tới hơi khác.
Khi phiền não và trầm tư thì đàn ông thường thích hút thuốc!
...
Đêm nay Nam Tầm chỉ muốn im lặng làm nền, sau khi chúc mừng Đường Thắng Võ thì cô đã ôm Cố Hoan đi ăn cái gì đó.
Nhưng có vài người cố tình muốn đến kiếm chuyện với cô!
Cô nhìn đôi nam nữ chắn trước mặt mình mà nhướng mày lạnh nhạt nói: “Chó khôn không cản đường."
Sắc mặt Cố Nam Thành trầm xuống: “Nam Tầm, cô coi lời của tôi trở thành gió thoảng bên tai à?"
Trần Do Mỹ đứng một bên làm người hiền lành, cô ta kéo kéo góc áo Cố Nam Thành, lắc đầu ý bảo gã đừng tức giận.
Sau đó cô ta nhìn về phía Nam Tầm mà nhẹ giọng nói: “Chị Nam Tầm, anh Nam Tầm có mấy lời muốn nói với chị."
Nam Tầm ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn hai người: “Thật có lỗi, tôi không có gì muốn nói với hai người, hơn nữa tôi nhìn thấy hai người là ghê tởm, cho nên làm phiền hai người tự giác tránh xa tôi ra một chút."
Cố Nam Thành giận tím mặt: “Đứng trước mặt con gái thì ăn nói khách sáo một chút, đừng cả ngày chanh chua móc họng cứ như cả thế giới đều thiếu nợ cô."
Nam Tầm nhíu mày, cô mặc chiến y màu đỏ làm khí thế như cao lên hai thước tám: “Không ai ép các người nhìn sắc mặt tôi, hình như là hai người tự đến rước khó chịu mà?"
Cố Hoan nhìn thấy Cố Nam Thành vốn cũng rất vui vẻ, dù sao con nít mau quên, nhưng thấy Trần Do Mỹ cũng có mặt thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức trầm xuống.
Cô bé không quên, cũng do dì này mà cha mới ly hôn với mẹ, vô tình vưt bỏ cô bé và mẹ.
Sắc mặt Cố Nam Thành càng khó coi: “Tôi đến chỉ muốn cảnh cáo cô đừng quên ước định ban đầu của chúng ta, hiện tại mọi người đang mắng tôi và Tiểu Mỹ, rốt cuộc cô âm thầm nói cái gì với người bên ngoài?"
Nam Tầm hỏi lại: “Chửi các người không phải là điều hiển nhiên sao?"
Cố Nam Thành cắn răng: “Nam Tầm, nếu cô tiếp tục giữ thái độ này thì chúng ta không có gì để nói, tôi sẽ đoạt lại quyền nuôi nấng Hoan Hoan lần nữa."
Nam Tầm cười lạnh: “Vậy anh muốn thế nào?"
Cố Nam Thành yêu cầu như lẽ đương nhiên: “Tôi muốn cô đăng lên Weibo lần nữa để làm sáng tỏ là sau khi chúng ta ly hôn thì Tiểu Mỹ mới ở chung với tôi."
Nhìn cái bản mặt của người đàn ông này xem, không biết vì sao lúc trước cô lại coi trọng thứ này?
Nam Tầm còn chưa mở miệng thì Cố Hoan đã không nhịn được mà siết chặt hai tay thành quả đấm nhỏ mà rống vào mặt người cha bạc tình của mình: “Cha là đồ lừa đảo, tại sao lại ép mẹ nói dối cho các người, rõ ràng cha và mẹ còn chưa ly hôn thì người này đã xuất hiện rồi."
Giọng của Cố Hoan rất lớn, lập tức làm các khách khứa bên cạnh chú ý, mọi người bày ra dáng vẻ xem trò vui mà bắt đầu tám chuyện.
Mặt Cố Nam Thành tái xanh, càng bất mãn với Nam Tầm: “Nam Tầm, thì ra cô dạy con gái như vậy sao."
Cố Hoan bất mãn vì Cố Nam Thành mắng mẹ mình nên tức giận trả lời lại Cố Nam Thành: “Là con tự nhìn thấy, không cần mẹ dạy, cha là người cha hư không có trách nhiệm, bà ta là người phụ nữ hư phá hoại gia đình người khác."
Bốn phía bắt đầu nghị luận ầm ĩ, đứa nhỏ còn bé như vậy sẽ không nói dối, tức là lời của cô bé chính là chân tướng, các quý phụ lập tức hóa thân thành sứ giả chính nghĩa mà mắng Trần Do Mỹ rất thảm.
Đối với các quý phụ mà nói, tiểu tam vĩnh viễn là đối tượng mà họ đề phòng, họ vừa căm ghét vừa hận tiểu tam, muốn trách thì trách Trần Do Mỹ đã làm chuyện mà ai cũng ghê tởm.
Nghe những lời chói tai này, sắc mặt Trần Do Mỹ trắng nhợt, thân thể mảnh khảnh lung lay muốn ngã.
Cố Nam Thành vội đỡ lấy cô ta rồi tức giận trừng Nam Tầm, sau đó mới nhìn về hướng Hoan Hoan: “Hoan Hoan, con còn nhỏ nên không hiểu được chuyện của người lớn, kỳ thật cha mẹ đã sớm ly hôn, sợ con thương tâm mới không nói cho con biết."
Hốc mắt Cố Hoan đỏ bừng: “Cha gạt con."
Cố Nam Thành nói dối không chớp mắt, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra lời nói dối hèn hạ nhất: “Cha không lừa con, cha và mẹ con đã sớm không có tình cảm, dì Tiểu Mỹ không phải người phụ nữ xấu, dì ấy là người cha yêu."
Ai ngờ không biết Cố Hoan bị câu nào kích thích mà chỉ vào Trần Do Mỹ mà khóc rống nói: “Bà ta là người phụ nữ xấu, là bà ta giành mất cha, làm con với mẹ không có nhà để về, chỉ có thể ở khách sạn, nếu không phải dì Hoàn Hoàn cho mẹ tiền thì mẹ căn bản không có tiền mua nhà."
Mọi người lập tức thổn thức, tiếng mắng chửi càng dữ dội bất bình hơn, có người còn muốn ghi lại cuộc đối thoại vừa rồi để đăng lên mạng cho mọi người cùng mắng chửi đôi cẩu nam nữ này.
Ngay cả Nam Tầm cũng không nghĩ đến Cố Hoan lại nói ra những lời này, cô chưa từng dạy con bé, nhưng con bé từ nhỏ đã cẩn thận nên cũng nhìn ra được.
Điều này chứng minh tâm tư của Cố Hoan mẫn cảm hơn bạn cùng tuổi, đây không phải là điều Nam Tầm kỳ vọng.
Mà Cố Nam Thành thì sao?
Gã cũng không nghĩ đến có một ngày mình lại bị con gái lên án, nói cô bé không có nhà để về, chỉ có thể đi theo mẹ ở khách sạn.
Nói không đau lòng là giả.
Dù sao đây cũng là con ruột của gã!
Không biết có phải mang tâm lý thương hại cho kẻ yếu hay không mà giờ phút này Cố Nam Thành lại không tức giận nổi nữa, thì ra sau khi rời khỏi gã, Nam Tầm chỉ có thể dẫn con gái đi ở khách sạn.
Cố Nam Thành đột nhiên cảm thấy có lẽ hôm nay Nam Tầm mặc bộ quần áo này không phải là muốn khoe khoang, mà là muốn gã nhớ lại kỷ niệm của bọn họ.
Nam Tầm còn chưa buông bỏ được gã!
Cố Nam Thành càng nghĩ càng cảm thấy là nguyên nhân này, nếu không Nam Tầm có lý do nào lại làm như vậy?
Trần Do Mỹ thấy Cố Nam Thành lựa chọn trầm mặc vào lúc này thì trong lòng cực kỳ hận, cô ta không thể để tình thế phát triển như vậy nữa: “Thì ra chị Nam Tầm đang trách anh Nam Tầm cho ít tiền quá, chị không nói với Hoan Hoan sao, không phải cha con bé không cần nó mà là mẹ con bé coi nó là cây rụng tiền, tham lam muốn cả tập đoàn Cố Linh."
"Chẳng lẽ chị không nói cho Hoan Hoan là chị ngoại tình với... Diệp Sâm nên cha con bé mới ly hôn với chị? Là chị và Diệp Sâm chèn ép quá đáng mới làm anh Nam Tầm không thể không từ bỏ quyền nuôi nấng?"
Nam Tầm ngoại tình với... Diệp Sâm, mới là nguyên nhân ly hôn?
Mọi người nghi ngờ nhìn về phía Nam Tầm, chỉ thấy Nam Tầm nâng tay lên tát thẳng vào mặt Trần Do Mỹ.
Nhưng bàn tay của Nam Tầm còn chưa tát vào mặt cô ta thì đã bị Cố Nam Thành bắt lấy rồi hất ra.
Nam Tầm nhìn chằm chằm Cố Nam Thành: “Anh nói cho mọi người xem nguyên nhân chúng ta ly hôn có phải bởi vì tôi ngoại tình với... Diệp Sâm không."
Trần Do Mỹ nắm chặt cánh tay của Cố Nam Thành, hai mắt ứa đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu mà khẩn cầu gã.
Cố Nam Thành biết rõ đây là cơ hội duy nhất để gã và Trần Do Mỹ thoát khỏi tiếng xấu gian phu dâm phụ, lúc trước Nam Tầm thật sự muốn gã tay không rời đi, nhưng thừa nhận Nam Tầm ngoại tình với... Diệp Sâm lúc họ còn là vợ chồng thì không phải là tự cắm sừng lên đầu mình sao?
Gã nhìn người phụ nữ lạnh lẽo cứng đầu trước mắt, không cách nào gật đầu nổi.
Trần Do Mỹ khóc càng thê thảm, hai tay siết chặt cánh tay của Cố Nam Thành rồi khàn khàn nói: “Anh Nam Tầm, cầu xin anh nghĩ cho đứa nhỏ chưa ra đời của chúng ta, em thật sự không chịu nổi."
Đứa nhỏ, đứa nhỏ!
Cả người Cố Nam Thành căng cứng, cổ họng lăn lộn vài cái rồi mới nhẫn tâm nói với Nam Tầm: “Có phải hay không thì không phải trong lòng cô rõ nhất sao?