Cố Bắc Thành lên tiếng chào hỏi Thịnh phu nhân rồi đuổi sát theo.
Thịnh phu nhân cũng ăn no nên đẩy Tiểu Sam Sam ra ngoài tản bộ.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào phòng của bà Trần liền ngửi được một thứ mùi khác thường, sắc mặt cô lập tức trầm xuống: “Anh Trần, mau ôm bác gái ra ngoài."
Thịnh phu nhân có xuất thân từ thế gia Trung y, lúc nhàn rỗi thường thích trồng thảo dược trong nhà, từ nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn mưa dầm thấm đất nên cũng nhận biết rất Trung dược.
Cô ngửi được mùi thảo dược nào đó trong phòng của bà Trần, loại dược vị này làm cổ họng và phổi của người ta đau nhói, gây ho khan nôn mửa.
Nhất là đối với người bệnh nặng, kích thích này đặc biệt lớn.
Giờ phút này bà Trần đã ho đến thở hổn hển.
Trần Anh Kiệt cũng không suy nghĩ nhiều, anh ta tin tưởng Thịnh Hoàn Hoàn nên lập tức ôm lấy bà Trần ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì đã nghe tiếng súng truyền tới từ bên cạnh.
Sắc mặt Trần Anh Kiệt và Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thay đổi.
Không hay rồi, bọn họ bị trúng kế điệu hổ ly sơn.
"Ba, mẹ..." Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi hét lên rồi lập tức chạy về.
"Hoàn Hoàn nguy hiểm." Cố Bắc Thành bừng tỉnh vội vàng đuổi theo.
Hệ thống bảo an trải qua đợt cải tiến của Trần Anh Kiệt nên đã được gia tăng mấy cấp bậc, sau khi hung thủ đi vào, rất nhanh đã bị vệ sĩ phát hiện.
Hung thủ không thể không nổ súng sớm rồi phóng về hướng phòng của Thịnh Xán, đội vệ sĩ của Thịnh Gia lập tức bao vây anh ta lại rồi bắn súng gây tê và đạn cao su.
Hung thủ bị sung gây tê bắn trúng nên bất đắc dĩ rút lui.
Trên đường đi, hung thủ trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn lao ra, nhớ tới lời nói của Hà Song thì không chút do dự nổ sung về hướng cô!
"Đừng!"
"Đùng!"
Tiếng thét chói tai của Thịnh phu nhân và tiếng súng gần như vang lên cùng một lúc.
Lúc này gây tê trên người hung thủ đã có hiệu lực, Cố Bắc Thành xông lên trước đá văng cây sung trên tay hung thủ rồi vội vàng khống chế anh ta lại.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn đã mặt mày trắng bệch nhìn Thịnh phu nhân từ từ ngã xuống trước mắt cô, sâu trong cổ họng phát ra tiếng hét tan nát cõi lòng: “Mẹ..."
Trong tiếng gào thét xé lòng của Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh phu nhân ngã vào vũng máu, máu tươi không ngừng tràn ra từ sau lưng bà.
Phát súng vừa rồi là bắn vào Thịnh Hoàn Hoàn, là Thịnh phu nhân chắn cho cô.
Tiểu Sam Sam bị tiếng súng làm kinh hãi oa oa khóc lớn.
"Mẹ... Mẹ..." Thịnh Hoàn Hoàn lảo đảo nhào về hướng Thịnh phu nhân, quỳ trước mặt bà mà run rẩy: “Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương..."
"Hoàn... Hoàn..." Thịnh phu nhân nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn với vẻ mặt đau khổ, khóe miệng lại miễn cưỡng hiện ra ý cười: “Chắc mẹ không được rồi... Đừng khổ sở... Đừng tự trách... Hứa với mẹ... Chăm sóc tốt cho ba và... Em gái..."
Phát súng của hung thủ quá mạnh, đạn bắn xuyên từ lưng Thịnh phu nhân ra trước ngực, bắn thủng cả trái tim bà.
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả trời đất như sụp đổ: “Mẹ không sao đâu, con sẽ không để mẹ có chuyện, xe cứu thương... Xe cứu thương đâu..."
Trần Anh Kiệt xông lên trước muốn ôm lấy Thịnh phu nhân, lại bị bà ngăn lại: “Đừng đụng tôi... Mau... Mau ôm Sam Sam tới để tôi nhìn lần cuối... Mau..."
Thịnh phu nhân biết mình sắp không được nên chỉ muốn dặn dò xong những lời cuối cùng, nếu không sao bà an tâm đi được?
Cố Bắc Thành lập tức ôm Tiểu Sam Sam đang "Oa oa" khóc lớn đến trước mặt Thịnh phu nhân.
"Sam Sam... Sam Sam..." Thịnh phu nhân thử nhiều lần cũng không đụng được vào mặt Tiểu Sam Sam.
Thịnh Hoàn Hoàn lệ rơi đầy mặt đặt tay của Thịnh phu nhân lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sam Sam, cả người run rẩy dữ dội, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Thịnh phu nhân sờ lên khuôn mặt nhỏ của Thịnh Sam Sam, đôi mắt đỏ rực chảy dài nước mắt: “Con gái đáng thương của mẹ... Còn nhỏ như thế... Hoàn Hoàn... Hoàn Hoàn..."
Thịnh Hoàn Hoàn không nói ra được chữ nào cả, chỉ có thể nắm chặt tay Thịnh phu nhân để đáp lại, cả người như đóa hoa không chống đỡ nổi cơn bão tố mà lung lay sắp đổ.
Vào thời khắc hấp hối, sức lực của Thịnh phu nhân đặc biệt mạnh, bà siết chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn mà căn dặn: “Nhất định phải... Nhất định phải chăm sóc tốt cho... Ba và...Em gái con..."