Thịnh Hoàn Hoàn vốn cho rằng giữa trưa Lăng Tiêu sẽ đến, nhưng chỉ chờ được một tin nhắn: “Hoàn Hoàn, tôi phải đi nước ngoài mấy ngày, có chuyện gì thì tìm Văn Sâm, hoặc là gọi số điện thoại cho tôi."
Lăng Tiêu gửi một dãy số lạ tới, Thịnh Hoàn Hoàn muốn điều tra nó đến từ đâu cũng không được.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bất an, vết thương trên người Lăng Tiêu còn chưa lành, lúc này còn ra nước ngoài là do có việc gấp đến mức nào?
Cô lập tức gọi qua, nhưng lại nghe thông báo đã tắt máy.
Thế là Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho hắn: “Đến rồi thì gọi điện thoại cho em."
Cả buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn đều hoảng loạn.
Lúc về Thịnh gia, Thịnh Hoàn Hoàn dừng xe ngoài cổng Thịnh gia rồi nhìn về hướng chiếc xe theo phía sau xa xa.
Văn Sâm ngồi trong chiếc xe này, thấy Thịnh Hoàn Hoàn luôn nhìn mình thì lập tức lái xe đến trước mặt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp mở cửa xe ngồi vào: “Văn Sâm, Lăng Gia nhà anh nói muốn ra nước ngoài mấy ngày, anh ấy đi đâu vậy?"
Văn Sâm không giấu diếm, anh ta cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn là một rất kiên cường, khác với những người phụ nữ bình thường: “Bên Nam Phi xảy ra chút chuyện nên Lăng Gia và Diệp Thiếu cùng đi."
"Diệp Thiếu, Diệp Sâm?"
"Vâng."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Sao tôi không biết Lăng Tiêu còn có sản nghiệp bên Nam Phi?"
Nam Phi có trị an rất loạn, Thịnh Hoàn Hoàn càng lo lắng hơn.
Văn Sâm lại nói: “Cô còn không biết rất nhiều chuyện, tập đoàn Lăng Thị chỉ là một phần nhỏ, Lăng Gia làm giàu dựa vào sản nghiệp khác."
Thịnh Hoàn Hoàn đau đầu ấn trán: “Văn Sâm, tôi đột nhiên phát hiện mình không hiểu Lăng Gia nhà anh tí nào cả."
Văn Sâm nói: “Ở chung lâu sẽ hiểu, trước kia Lăng Gia không nói cho cô nên cô không biết, hiện tại Lăng Gia không muốn giấu diếm cô."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe vậy không biết có nên vui mừng hay không, hiện tại cái cô quan tâm nhất là sức khoẻ của hắn và ngày hắn về: “Anh ấy phải ở bên đó mấy ngày?"
Văn Sâm lắc đầu: “Cụ thể còn phải xem tình hình bên kia, chuyện lần này hơi khó giải quyết, nhưng cô không cần quá lo lắng, không có chuyện gì Lăng Gia không giải quyết được."
"Anh cũng đánh giá cao Lăng Gia nhà anh thật."
Cứ như cô lo lắng là dư thừa.
Văn Sâm mặt không cảm xúc nói: “Tôi chỉ là ăn ngay nói thật."
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát rồi lại hỏi: “Bọn họ làm ăn gì ở Nam Phi?"
Văn Sâm nói: “Làm mỏ."
"Mỏ gì?"
Mỏ vàng? Kim cương? Hay là dầu mỏ?
Nhưng câu trả lời của Văn Sâm còn rộng hơn suy đoán của Thịnh Hoàn Hoàn: “Mỏ gì cũng làm, thứ cô có thể nghĩ tới và không thể nghĩ tới."
Thịnh Hoàn Hoàn không biết phải hình dung rung động trong lòng như thế nào, nhưng cô biết tập đoàn Lăng Thị chỉ là một trong rất nhiều sản nghiệp của hắn, hơn nữa còn không phải là nguồn thu nhập quan trọng nhất.
So sánh sản nghiệp của Thịnh Thế với Lăng Tiêu thì quả thực là chín trâu mất sợi lông.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên hỏi Văn Sâm: “Có chơi súng không?"
Văn Sâm hỏi lại: “Cô cứ nói đi?"
Đáp án đã nằm trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn.
Làm ăn ở nơi như vậy mà cô hỏi người ta có chơi súng không, vấn đề này thật buồn cười.
"Tôi hiểu rồi." Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi đẩy cửa xe đi xuống.
Tới giờ khắc này, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng hiểu vì sao trước kia Lăng Tiêu chưa từng muốn có con.
Không yêu cô là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân là cả hắn cũng không biết tương lai và bất trắc sẽ đến khi nào.