Thịnh Xán chưa bao giờ nhìn thấy hậu bối nào có vẻ tôn quý bẩm sinh giống như Lăng Tiêu, dù lẳng lặng đứng đó cũng làm người ta cảm nhận được khí chất đế vương.
Dù là Đường Nguyên Minh vừa gặp hồi sáng cũng thua kém hậu bối này đến ba phần.
Sự chênh lệch này không liên quan đến dung mạo, Đường Nguyên Minh chênh lệch về khí độ.
Thịnh Xán muốn soi mói khuyết điểm trên người Lăng Tiêu, cuối cùng phát hiện người trẻ tuổi trước mặt trừ mặt mày hơi lạnh lẽo ra thì thật sự không thể bắt bẻ cái gì khác.
Thịnh Xán không thể không tán thưởng ánh mắt lần này của Thịnh Hoàn Hoàn không tệ, Lăng Tiêu mạnh hơn Mộ Tư nhiều, nhưng không biết tính tình thế nào.
Thế là ông ấy đánh giá đến cách ăn mặc của Lăng Tiêu, âu phục màu xám phối hợp với một chiếc áo sơmi tím đậm, ống tay áo còn cài một đôi khuy áo bảo thạch lam.
Mặc bộ đồ này trông rất chững chạc, tùy ý lại không tùy tiện, hợp cách nhưng không phô trương, xem ra đã bỏ công sức ra khá nhiều.
Nhưng Thịnh Xán vẫn có cách tìm ra sai lầm: “Sao lại không đeo caravat?"
Đàn ông tham dự sự kiện gì quan trọng không phải đều đeo caravat sao?
Ý Thịnh Xán là: Cậu tới gặp tôi mà lại không đeo caravat, có phải xem thường tôi không?
Bạch quản gia âm thầm lau mồ hôi, xem ra lão thái thái đoán không sai, vừa đến thì Thịnh Xán đã định ra oai phủ đầu thiếu gia!
Lăng Tiêu đứng thẳng ở nơi đó, thản nhiên nhếch môi lên: “Bác trai, cháu chỉ đeo caravat khi làm việc công, tới gặp bác trai là chuyện nhà, cháu cảm thấy nên mặc gần gũi một chút."
Bạch quản gia đứng một bên âm thầm nhấn like cho câu nói này của Lăng Tiêu.
Thịnh Xán nhìn người trẻ tuổi không kiêu ngạo không tự ti trước mặt, thấy dáng vẻ hắn thong dong, bình thản tự tin thì trong lòng hơi khó chịu.
Ông ấy liếc nhìn quà cáp đầy bàn mà không vui nói: “Tỷ phú giàu nhất Hải Thành quả nhiên rất hào phóng, vừa ra tay đã là nhân sâm trăm năm, ngọc cực phẩm, tranh chữ của danh nhân, đây là muốn dùng tiền tài thu mua lòng người sao!"
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia sáng, không nhanh không chậm mở miệng: “Bác trai nói vậy là sai rồi, cháu biết Hoàn Hoàn là báu vật của bác, nhưng bác không biết cô ấy cũng là báu vật trong lòng cháu. Cho nên cô ấy là bảo vật vô giá đối với cả bác và cháu."
Hắn chỉ vào những vật trên bàn mà kiên nhẫn giải thích với Thịnh Xán: “Những vật này chỉ là bà nội cảm ơn bác đã mời cháu đến nhà ăn cơm, tặng chút quà mọn hi vọng bác đừng chê."
Lăng Tiêu này nói chuyện thật là làm người ta không moi ra được sai lầm nào.
Một mặt nâng cao địa vị của ông ấy, một mặt là ám chỉ Lăng lão thái rất xem trọng lần gặp mặt này, tâm cơ rất đáng sợ.
"Tôi nào dám ghét bỏ những thứ tốt như vậy." Thịnh Xán cầm lấy một pho tượng ngọc Điền Hoà rồi ngắm nghía thưởng thức, sau đó hững hờ hỏi Lăng Tiêu: “Biết vì sao tôi mời cậu tới không?"
Lúc này Thịnh Xán đang thầm nghĩ: Độ bóng và mức thẩm thấu này thật sự là loại ngọc cực phẩm, chắc lão thái thái Lăng gia tặng luôn cả đồ cất giữ của mình, xem ra là rất hài lòng về Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu lại rất khiêm tốn: “Vãn bối không biết, xin bác trai chỉ rõ."
Thịnh Xán buông ngọc điêu xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi chỉ muốn hỏi tại sao phải ly hôn với Hoàn Hoàn, cậu cảm thấy Hoàn Hoàn nhà tôi không xứng với cậu à?"
Lần này Lăng Tiêu trầm mặc, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng ảm đạm xuống.
Trên trán Bạch quản gia ứa mồ hôi lạnh, thiếu gia đừng ăn ngay nói thật đấy: “Thịnh tiên sinh, thiếu gia nhà tôi chưa từng cảm thấy Thiếu phu nhân không xứng với cậu ấy, khi họ ở bên nhau, thiếu gia rất tốt với Thiếu phu nhân."
"Tôi có hỏi ông à?" Thịnh Xán lạnh lùng liếc Bạch quản gia một cái rồi bắn ánh mắt sắc nhọn về hướng Lăng Tiêu: “Tôi muốn nghe cậu ta nói."
Bạch quản gia lo âu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Chỉ thấy Lăng Tiêu gục đầu xuống, qua thật lâu mới hơi cong đầu gối rồi quỳ một gối xuống đất: “Bác trai, là do cháu sai, là cháu không biết quý trọng cô ấy, để cô ấy chịu thiệt thòi."