Thịnh Hoàn Hoàn “Đặc biệt có khí chất, nhan sắc thần tiên này quá ghê gớm, cả em cũng chịu không nổi nữa là”
Hạ Tri Vi cảm thán “Thật tốt, cảm giác như trở về năm tháng chúng ta vừa quen biết, Nam Tâm, hoan nghênh trở về.”
Đúng vậy, Nam Tầm lạc đường nhiều năm, hiện giờ rốt cuộc cũng tìm về chính mình ban đầu. Nam Tầm cảm thấy có thứ gì đè nên trong lòng như được dỡ xuống theo mái tóc dài, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có.
Hạ Tri Vi “Mọi người tới tìm tớ chơi đi, tớ dẫn mọi người đi du lịch thế giới.”
Nam Tầm “Tiếu tiên sinh chịu mới lạ.”
Thịnh Hoàn Hoàn “Giống như trên.”
Lăng Kha “Giống như trên”
Hạ Tri Vi “Nhìn mọi người nói gì kìa, chị đây chưa gả cho anh ta, còn đang tự do, chị muốn chơi thật thì anh ta quản…”
Lăng Kha “2”
Thịnh Hoàn Hoàn “Nhất định bị Tiếu tiên sinh vác đi rồi.”
Lăng Kha “À à”, sau đó đã phát ra tiếng cười rất dài.
Thịnh Hoàn Hoàn “Thật muốn đi du lịch thế giới.”
Lăng Kha “Tớ cũng vậy…” Nam Tầm “Ngày mai liền đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha lập tức chìm xuống biển.
Nam Tầm bật cười, buông điện thoại rồi bế công chúa nhỏ của mình lên, hôn mạnh một cái lên khuôn mặt nhỏ non nớt đó: “Bảo bối, mẹ dẫn con đi du lịch được không?”
Cố Hoan chỉ chỉ mình, lại chỉ Nam Tầm: “Chỉ con với mẹ sao?”
Nam Tầm trả lời: “Đúng vậy!”
Cố Hoan lập tức lắc đầu: “Không cần, sẽ bị bọn buôn người bán đi.”
Nam Tâm: “…
Cố Hoan lại nói: “Mẹ, tìm cho Hoan Hoan một người cha mới đi, nếu không có cha thì ở trường sẽ bị bạn cười nhạo.”
Lời này của Cố Hoan làm tâm tình tốt đẹp của Nam Tầm biến mất sạch.
Trước đó Cố Hoan học ở trường quý tộc, rất nhiều phu nhân nhà giàu có tiền ăn không ngồi rồi, lúc đón con thích hóng chuyện nhà người khác, cái gì cũng muốn đua đòi, trẻ con không lựa lời, nghe được cái gì thì nói cái đó.
Hiện giờ ai ai cũng biết chuyện giữa cô và Cố Nam Thành, Hoan Hoan nhất định sẽ bị nói ra nói vào ở trường. Nam Tầm sợ có người chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng Hoan Hoan.
“Mẹ, có phải Hoan Hoan nói sai rồi không?” Cố Hoan nhận ra cảm xúc của Nam Tầm đã biến hóa, lập tức cẩn thận hỏi.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của con gái, tim Nam Tâm như bị trăm ngàn cây kim đâm vào, đau đến hít thở không thông: “Không có, Hoan Hoan nói rất đúng, chúng ta tìm một người cha mới đi.”
Nam Tầm an ủi, đau lòng ôm Hoan Hoan vào trong ngực, trong lòng nghĩ có nên rời khỏi thành phố này, đi đến một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại lần nữa hay không, như vậy có thể giảm bớt tổn thương của Hoan Hoan xuống thấp nhất.
Sau khi dỗ Hoan Hoan ngủ, Nam Tâm nhận được điện thoại của Nam Hạo Thiên: “Con ở đâu?”
Nam Tầm không cần nghĩ ngợi: “Khách sạn”
Nam Hạo Thiên nghe xong thì giọng điệu thật không tốt: “Không phải bảo con về nhà sao, dẫn con gái ra ở khách sạn, truyền ra còn thể thống gì nữa?”
Nam Tầm đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ, trái tim như không có chốn về: “Không trở về, nếu trở về phải đối mặt với người phụ nữ kia mỗi ngày thì con thà ở khách sạn:
Nam Hạo Thiên bị Nam Tâm làm tức giận không nhẹ: “Tính tình giống y như mẹ mày, mày không muốn ở nhà thì tao cũng không miễn cưỡng, tối mai trở về ăn bữa cơm là được.”
Nói xong, Nam Hạo Thiên lập tức tắt điện thoại.
Nam Tầm hít một hơi thật sâu rồi cất điện thoại đi.