Nhưng sự dịu dàng này lại không phải thứ Thịnh Hoàn Hoàn muốn.
Thịnh Hoàn Hoàn lặng lẽ tránh khỏi tay Lăng Tiêu rồi chống người ngồi dậy, hơi lạnh lập tức tràn về hướng cô từ bốn phương tám hướng: “Lạnh quá."
Thịnh Hoàn Hoàn rùng mình một cái.
Lăng Tiêu cởi áo khoác trên người ra choàng lên người cô.
Mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi, tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại: Rốt cuộc hắn đã hút bao nhiêu điếu thuốc?
Nếu như giữa họ có một chút niềm tin thì hắn sẽ biết cô là của hắn, con cũng là của hắn, sao lại đến mức phiền não như thế?
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lăng Tiêu rót nước và nặn sẵn kem đánh răng đưa cho cô.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu quan tâm chăm sóc cô như thế.
Lúc ăn cơm cực kỳ yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện.
Sau bữa ăn, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Lăng Tiêu: “Tôi muốn về nhà."
Ba và ông bà ngoại đang ở nhà chờ cô trở về.
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mắt thâm thúy cực kỳ sắc bén: “Tôi đưa em về, buổi chiều cùng tôi trở về Lăng Phủ đi."
Thái độ của hắn rất khép nép, giọng nói rất ôn hoà, nhưng lại không cho phép thương lượng.
Hắn muốn Thịnh Hoàn Hoàn trở về Lăng Phủ với mình, không biết Đường Nguyên Minh đã đi đâu, chỉ khi nào cô ở bên cạnh thì hắn mới an tâm được.
Nhưng đây chỉ là ý muốn của hắn, Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn hắn mà hỏi: “Về Lăng Phủ với anh, lấy thân phận gì?"
Lăng Tiêu nói: “Chờ sinh đứa nhỏ ra thì chúng ta tái hôn."
Vì sao không phải hiện tại, mà phải chờ sinh đứa nhỏ ra?
Hiện tại cô chưa kết hôn mà có con, chẳng lẽ hắn suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ tới muốn cho cô và đứa nhỏ một danh phận sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi hơi tái nhợt lên: “Vậy thì chờ sinh nó ra rồi bàn lại."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
"Hoàn Hoàn."
Lăng Tiêu gọi cô một tiếng, nhưng bước chân của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng lại chút nào.
Trên đường có người nhận ra cô, Thịnh Hoàn Hoàn không thể không tăng tốc, phần bụng còn hơi nhói đau, nhưng cô không thể dừng lại và cũng không muốn dừng lại.
Lăng Tiêu đuổi tới ra cửa bệnh viện mới đuổi kịp Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lấy tay cô từ phía sau rồi hơi khom người bế cô lên.
Thịnh Hoàn Hoàn không giãy dụa, cô giơ một tay níu lấy cổ áo hắn, bình tĩnh mà kiên định nói: “Tôi muốn về Thịnh gia, không đi Lăng Phủ."
Lăng Phủ rất lớn, nhưng đó không phải là nhà của cô.
Phùng Việt dừng xe ở trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không trả lời Thịnh Hoàn Hoàn mà ôm cô lên xe.
"Về Lăng Phủ." Lăng Tiêu mặt không đổi sắc nói.
Trong nháy mắt đó, trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn không còn chút hồng hào nào nữa, giọng nói bình tĩnh lại xen lẫn sợ hãi mãnh liệt: “Anh cũng muốn giam lỏng tôi giống như Đường Nguyên Minh sao?"
Sự sợ hãi trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn làm tim Lăng Tiêu đau nhói, hắn trầm mặc mấy giây rồi mới đổi giọng: “Đến Thịnh gia."
Chiếc Rolls-Royce từ từ chạy về hướng Thịnh gia.
Thịnh Hoàn Hoàn tựa lưng vào ghế rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô đang nghĩ Lăng Tiêu sẽ không biến thành Lăng Hoa Thanh kế tiếp.
Nếu như sinh đứa nhỏ ra thì hắn nhất định sẽ mang nó đi xét nghiệm ADN, cho nên hắn nói chờ sinh nó ra thì họ lại tái hôn.
Cô biết đứa nhỏ này là của Lăng Tiêu, nhưng hắn không biết.
Hắn nói ra lời này chẳng phải là đã suy xét đến chuyện nếu như đứa nhỏ không phải của mình thì cô không có tư cách trở thành vợ hắn?
Lăng Tiêu nhìn một bên mặt tinh xảo của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng có cảm giác mệt mỏi đến cùng lực, hắn chỉ lo lắng chuyện lần này lại xảy ra nên mới muốn canh giữ bên cạnh cô.
Nhưng cô lại không hiểu được sự sợ hãi trong lòng hắn.
Trên đường đi hai người không nói câu nào.