Thế là rất nhanh chuyện Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung đã truyền đến tai Cố Nam Thành, làm gã cả đêm khó ngủ.
Tâm tình của Cố Nam Thành rất phức tạp, những cảm xúc phẫn nộ, hoảng sợ, nôn nóng bất an đều cùng tràn tới, trong nháy mắt đã đốt cháy lý trí của gã.
"A!" Cố Nam Thành gầm thét một tiếng rồi vung tay lên hất hết bộ đồ pha trà trên bàn xuống đất.
Trần Do Mỹ vừa tắm rửa xong ra tới thì nghe thấy tiếng rống giận dữ này nên vội chạy tới: “Anh Nam Tầm anh làm sao vậy?"
Cô ta trông thấy đống mảnh vỡ kia thì lo lắng tiến lên nắm chặt tay Cố Nam Thành để kiểm tra: “Có làm bị thương tay không."
Cố Nam Thành như bị điện giật mà lập tức rút tay về: “Anh không sao, em đi ngủ đi!"
Trần Do Mỹ nghe lén Cố Nam Thành nói điện thoại nên biết gã đã phái người theo dõi Nam Thành và Diệp Sâm khi họ rời đi, hiện tại thấy gã mất khống chế như vậy thì biết không có chuyện tốt.
Nhưng cơ hội để cô ta biểu hiện đã đến.
"Anh Nam Tầm, chuyện gì vậy, anh có thể nói cho em biết không?"
"Anh đã nói không có gì, em để anh yên tĩnh một lúc được không?" Cố Nam Thành nghiêng mặt qua đầy lửa giận mà trừng Trần Do Mỹ.
Hốc mắt Trần Do Mỹ lập tức đỏ lên, điềm đạm đáng yêu nói: “Anh Nam Tầm, em chỉ sợ anh tức giận ảnh hưởng sức khoẻ thôi, em chỉ muốn san sẻ với anh."
Nếu là trước đó trông thấy dáng vẻ đáng yêu này của Trần Do Mỹ thì Cố Nam Thành nhất định sẽ không đành lòng, nhưng bây giờ gã đột nhiên cảm thấy rất phiền: “Tôi nói tôi muốn yên lặng một mình."
Lần đầu tiên Trần Do Mỹ bị Cố Nam Thành đối xử như thế, trước kia chỉ cần cô ta đỏ mắt lên thì gã sẽ cực kỳ thương tiếc, nhưng hiện tại...
Càng nghĩ càng tủi thân, mũi cô ta cay cay rồi khóc dữ hơn, lần này là khóc thật.
Dáng vẻ nổi giận của Cố Nam Thành thật sự doạ cô ta sợ.
Trần Do Mỹ khóc sướt mướt làm Cố Nam Thành càng bực bội: “Đừng khóc, cả ngày chỉ biết khóc, trừ khóc ra cô còn biết làm gì?"
Trước kia Nam Tầm rất ít thút thít trước mặt gã.
Kết hôn nhiều năm như vậy, số lần gã thấy cô khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay, một lần là ngày kết hôn, một lần là lần đầu tiên họ cãi nhau, còn có một lần là gã bị thương nặng...
Về sau gã chưa từng nhìn thấy cô khóc nữa.
Gã đã quên dáng vẻ Nam Thành rơi lệ là như thế nào, chỉ nhớ gã rất sợ cô khóc, bởi vì tim gã chịu không nổi, sẽ đau đớn muốn chết!
Về sau họ xảy ra mâu thuẫn, cô không còn khóc nữa, rõ ràng chỉ cần cô khóc thì gã nhất định sẽ chịu thua, nhưng cô quá hiếu thắng, chưa từng chịu yếu thế trước mặt gã.
Trần Do Mỹ bị Cố Nam Thành mắng như thế thì khóc càng đáng thương.
Cố Nam Thành bực bội cầm lấy chìa khóa xe: “Tôi có hẹn bạn đi uống rượu, cô ngủ đi, không cần chờ tôi."
Trần Do Mỹ tiếp tục rơi lệ: “Anh Nam Tầm, có phải là em làm gì sai không?"
Nhìn người phụ nữ rơi lệ đầy mặt trước mắt, lý trí của Cố Nam Thành hơi trở về: Đúng vậy, cô ta đã làm sai điều gì?
Gã làm sao vậy, sao lại nổi giận với một người phụ nữ vô tội!
Cố Nam Thành hít một hơi thật sâu rồi đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt Trần Do Mỹ, nhưng chợt nhớ tới cô ta nói láo hết bài này đến bài khác và dáng vẻ hùng hổ dọa người trên tiệc mừng thọ thì lại thu tay về.
Cuối cùng Cố Nam Thành vẫn không giải thích một lời mà quay người rời đi.
Lúc này trong lòng Cố Nam Thành căn bản không có Trần Do Mỹ, trong đầu gã chỉ toàn là giọng nói của trợ lý: "Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung..."
Câu nói này vẫn luôn vang vọng trong đầu gã, làm gã không cách nào bình tĩnh trở lại.
Xe gào thét lao đi, rất nhanh đã biến mất trong đêm tối.
Đợi đến khi Cố Nam Thành lấy lại tinh thần thì xe đã đậu lại ở nơi gã và Nam Tầm cùng chung sống bảy năm, đáng tiếc ngôi nhà này đã bị san bằng, trước mắt không còn cái gì cả!
Gã mở cửa xe đi xuống, tựa vào đầu xe châm lửa hút thuốc.
Bốn phía yên tĩnh hoang vu, nhìn bãi cỏ trống rỗng trước mắt, Cố Nam Thành cảm thấy lòng mình cũng rất vắng vẻ.
Nhưng gã mất cái gì?
Hắn không mất cái gì cả.
Không có Nam Tầm và Hoan Hoan thì gã còn có Trần Do Mỹ trong lòng chỉ có gã, rất nhanh gã sẽ có con, họ sẽ thay thế vị trí của Nam Tầm và Hoan Hoan.
Còn tại sao tức giận như vậy thì Cố Nam Thành cảm thấy có thể là lòng tự trọng của đàn ông quấy phá thôi!
Họ mới ly hôn không bao lâu mà Nam Tầm đã ở chung với người đàn ông khác, còn dẫn theo Hoan Hoan, có thể thấy được cô cũng chẳng yêu gã bao nhiêu.
Khi còn trẻ gã cho là mình và Nam Tầm đều không thể không có nhau, bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, gã chỉ nhất thời khó chấp nhận mà thôi.
Nhất là đêm nay, Nam Tầm còn mặc lễ phục lúc họ đính hôn xuất hiện trong tiệc mừng thọ làm gã nhớ tới rất nhiều quá khứ ngọt ngào của họ, vì thế cảm xúc mới mất khống chế.
Gã không phải không buông tay cô được!
Sau khi Cố Nam Thành rời đi, Trần Do Mỹ mới nhận được tin tức, thì ra Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung.
Nhưng Cố Nam Thành tức giận cái gì, gã và Nam Tầm đã ly hôn rồi mà?
Hay đàn ông đều như vậy, ly hôn còn muốn vợ trước thủ thân như ngọc vì mình?
Trần Do Mỹ rất mừng, cô ta còn sợ Cố Nam Thành nhớ mãi không quên Nam Tầm, bây giờ Nam Tầm và Diệp Sâm ăn ngủ với nhau rồi thì Cố Nam Thành không có khả năng quay đầu lại nữa.
Quay đầu không phải tương đương với nhặt cặp sừng cắm vào đầu mình sao?
Cố Nam Thành không ngốc như vậy!
Đương nhiên, chỉ có một mình Cố Nam Thành biết chuyện này còn chưa đủ.
Trần Do Mỹ lập tức gọi điện thoại tung tin này cho phóng viên giải trí, để họ phơi bày chuyện Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung ra ngoài, càng nhiều người biết càng tốt.
Lần này cô ta muốn Nam Tầm ngồi vững vào tội danh ngoại tình lúc còn là vợ người ta.
Trần Do Mỹ ngẫm nghĩ rồi lại gọi điện thoại cho Cố phu nhân.
Cố phu nhân đang ngủ thì bị Trần Do Mỹ đánh thức, lập tức nói với giọng điệu phẫn nộ mà chán ghét: “Tìm tôi làm gì?"
Trần Do Mỹ mỉm cười: “Đương nhiên là có tin tức tốt muốn nói cho bà biết, Nam Tầm đã ở chung với người đàn ông khác, có phải rất bất ngờ không?"
"Cái gì? Không có khả năng." Cố phu nhân tin chắc rằng Nam Tầm vẫn còn yêu Cố Nam Thành, cô sẽ không bắt đầu quan hệ với người đàn ông khác nhanh như vậy.
Trần Do Mỹ cười lạnh: “Sao không có khả năng? Người đàn ông kia tên là Diệp Sâm, bà có thể đi điều tra đi, người ta anh tuấn cao lớn, quan trọng nhất là có tiền, đổi lại là tôi thì tôi cũng chịu đi theo người như vậy."
Cố phu nhân tức đến suýt không thở nổi: “Nam Tầm không giống con tiện nhân như mày."
"Ôi chao, giờ thì giở giọng bảo vệ kia à?" Tâm tình Trần Do Mỹ thật tốt nên càn rỡ châm chọc nói: “Theo tôi được biết Cố Nam Thành và Nam Tầm ly hôn có một nửa nguyên nhân là do bà, hiện tại bà lại nói chuyện như bênh vực cô ta lắm. Sao vậy, hối hận rồi à?"
"A, đúng rồi, bà hối hận thật, không thì tại sao bà lại đi tìm cô ta kia chứ? Đáng tiếc người ta cao ngạo lắm, không chịu hợp tác với loại người như bà!"
Trần Do Mỹ cố ý kích động Cố phu nhân, ai bảo bà ta xem thường mình, giở đủ trò cản trở mình gả vào Cố gia, bộ nghĩ Trần Do Mỹ này dễ ăn hiếp sao?
Cố phu nhân tức đến đau tim, bỗng ho khan lên.
"Vì sao Nam Tầm không chịu hợp tác với bà, nói cho cùng còn không phải do những việc ác độc trước kia của bà sao? Tục ngữ có câu hay lắm, tự tạo nghiệt thì không thể sống, bà gieo gió gặt bão thôi!"
Trần Do Mỹ không dừng lại mà càng nói càng khó nghe.
"Mày... Mày... Khụ khụ..." Cố phu nhân ho khan thở không ra hơi, muốn mắng lại mắng không ra, chỉ thiếu điều không trợn trắng mắt ngất đi.