Người phụ nữ ngu xuẩn này, cô là heo sao?
Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay ôm Đường Nguyên Minh, trên mặt tràn ngập đồng tình thì sinh một bụng lửa giận.
Ngu như thế khó trách năm đó bị Mộ Tư nắm mũi dẫn đi.
Người còn phẫn nộ hơn Lăng Tiêu là Triệu Giai Ca, vừa rồi cô ta chủ động mời Đường Nguyên Minh hát chung, lại bị anh từ chối, hiện giờ anh lại không màng ánh mắt mọi người cõng Thịnh Hoàn Hoàn đi một vòng. Hơn nữa tốc độ còn chậm như thế, rõ ràng là muốn thân cận với Thịnh Hoàn Hoàn lâu một chút.
Làm thế thì người khác sẽ nhìn cô ta như thế nào?
Bọn họ nhất định sẽ nói dù Thịnh Hoàn Hoàn từng ly hôn, nhưng Triệu Giai Ca vẫn không sánh bằng.
Vì sao, vì sao đàn ông ưu tú trong Hải Thành đều thích vây quanh Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ cô chỉ là một kẻ bị chồng bỏ, một đôi giày rách bị Lăng Tiêu mang chán, cô có điểm nào so được với Triệu Giai Ca này?
Hải Thành có nhiều người đàn ông ưu tú như thế, nhưng Triệu Giai Ca chỉ để mắt có Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh, mà hôm nay hai người đàn ông này đều có liên hệ với Thịnh Hoàn Hoàn. Điều này làm Triệu Giai Ca vừa phẫn nộ lại không cam lòng.
Lúc này Đường Nguyên Minh dừng bước, thả Thịnh Hoàn Hoàn xuống, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng la lối ồn ào: “Ở bên nhau, ở bên nhau.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày nhìn Trần Uy, tức giận trừng anh ta.
Giọng Trần Uy yếu đi, tiếp theo Tống Minh Triết và Lăng Kha cũng lần lượt ồn ào: “Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau…"
Càng ngày càng nhiều người la lên, cả Nam Tâm cũng xem náo nhiệt.
Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt đau đầu, sao cô lại có đám bạn báo đời như vậy?
Tạm thời không nói cô và anh Minh có xấu hổ không, chẳng lẽ bọn họ quên Lăng Tiêu cũng ở chỗ này? Tốt xấu gì cô cũng là vợ trước của hắn, buổi sáng bọn họ vừa ly hôn đói!
Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không dám nhìn Lăng Tiêu, ngẩng đầu bưồn rầu nhìn về phía Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh cười cười, giơ tay ý bảo mọi người im lặng lại, sau đó bình thản ung dung nói với họ: “Đừng la bậy, tôi nhìn Hoàn Hoàn lớn lên từ nhỏ, tôi và cô ấy thân như anh em.”
Nghe Đường Nguyên Minh giải thích, Thịnh Hoàn Hoàn thở hắt ra, cảm thấy cả người nhẹ nhàng, duỗi tay khoác lên cánh tay Đường Nguyên Minh, giải thích với mọi người: “Tôi vừa sinh ra đã quen biết ảnh, ảnh lớn hơn tôi vài tuổi, luôn chiếu cố tôi, tình cảm của chúng tôi như anh em ruột, cho nên các người đừng nói `
Mọi người không thú vị mà “Haiz” một tiếng, không ồn ào nữa.
Sắc mặt Triệu Giai Ca cũng ấm lại một chút, không còn lạnh lẽo như sương.
Nhưng một bụng lửa giận của Lăng Tiêu không giảm mà còn tăng lên. Đường Nguyên Minh là con hồ ly gian xảo, Thịnh Hoàn Hoàn ngu xuẩn như vậy thì làm sao biết chiêu này gọi là lấy lui làm tiến?
Anh em?
A…
Sau mấy vòng, Lăng Kha lại trúng thưởng.
Hành động mạo hiểm của cô là: “Uống ly rượu giao bôi với một người khác phái
Lăng Kha nhìn qua Lệ Hàn Tư, Lệ Hàn Tư không nhìn cô mà thấp giọng nói chuyện với Triệu Giai Ca. Lăng Kha biết anh ta cố ý, anh không muốn để quá nhiều người biết quan hệ giữa họ.
Nhưng Lăng Kha lại muốn cứng đầu thêm một lần, vì thế cô hô tên của anh ta: “Lệ thiếu.”
Lệ Hàn Tư nhăn mày, ánh mắt nhìn về phía cô lộ vẻ không vui, anh ta không chút do dự mà bưng ly bia trước mặt lên uống. Anh ta từ chối uống rượu giao bôi với cô, cho dù chỉ là một trò chơi.
Lăng Kha kéo kéo môi, cười thật vô tâm dửng dưng.
Kế tiếp là Triệu Giai Ca, cô rút trúng thẻ bài giống như Thịnh Hoàn Hoàn: “Chọn một khác phái cõng cô đi một vòng trong phòng.”
Triệu Giai Ca không mất mặt thêm được nữa nên không chọn Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh, mà chọn Lệ Hàn Tư không có khả năng từ chối mình nhất.
Lệ Hàn Tư rất vui lòng cõng ánh trăng sáng trong lòng, thật cẩn thận đi một vòng trong phòng.