Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Cố lên, về sau lên thương trường, có lẽ chúng ta còn có thể che chở cho nhau.”
Mao Tuấn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Công ty nhà tôi không so được với Thịnh Thế, cô che chở cho tôi thì đúng hơn” “Đừng nói quá sớm, đi lên trước đi, đến anh rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy Mao Tuấn, tự tay đội mũ bảo hộ cho anh †a: “Cố lên.”
“Tôi sẽ cố.”
Nhờ cuộc trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn, Mao Tuấn đột nhiên hơi chờ mong được về công ty, tương lai gặp được Thịnh Hoàn Hoàn trên thương trường.
Trong vòng thi thứ ba này, tay đua của đoàn xe 666 cũng ở trong đó, có cả Trần Phỉ Phỉ của Quân Hạm, nhìn chung những. tay đua trong sân đều là tinh anh đến từ các đội xe lớn, nhưng Mao Tuấn đã nghĩ thông suốt, cứ phó mặc hết cho ông trời đi.
Trần Phỉ Phỉ rất nổi tiếng ở Hải Thành, vừa lên sân đã được các fan nhiệt liệt hoan hô, cô ta mang vẻ mặt kiêu ngạo bước lên xe.
Thi đấu bắt đầu, Trần Phỉ Phỉ liên tục dẫn đầu, cuối cùng. không ngoài suy đoán đã lấy được hạng nhất vòng thứ ba, giành được một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Trong tiếng vỗ tay, Mao Tuấn nhếch khóe miệng lên, bởi vì anh đứng thứ hai, vượt qua tay đua của đoàn xe 666. Vì thế anh rất kiêu ngạo giơ ngón giữa lên với tay đua đó, làm anh ta tức đến đập nằm tay.
Sắc mặt Vu Quang và Vu Hạo xuất sắc khỏi bàn đến. Mao Tuấn quá kích động, gỡ mũ giáp xuống chạy thẳng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn rồi ôm chặt lấy cô: “Phó đội, cô thật là ngôi sao may mắn của tôi.”
Nói xong, anh ta còn hưng phấn hôn lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giơ tay che mặt anh ta lại: “Mao Tuấn, anh làm như vậy, tôi sẽ cảm thấy anh đang giở trò lưu manh”
Mặt Mao Tuấn đỏ lên, lập tức buông Thịnh Hoàn Hoàn ra: “Xin lỗi, tôi quá kích động, không nhịn được.”
Dứt lời, Mao Tuấn bị bọn Cao Dương và Lữ Nguyên Lãng nâng lên, cả Vũ Yến là một mảnh cười vui.
Trong đoàn xe 666 truyền đến một một tràng nhạo báng:
“Còn không phải không bị đào thải thôi sao, có gì ghê gớm đáng để họ mừng thành như vậy.”
“Không bị đào thải đã là may lảm rồi sao có thể không kích động, nhìn họ vui chưa kìa, đúng là chưa thấy cảnh đời.”
“Đúng rồi, xem Quân Hạm người ta bình tĩnh đến cỡ nào.”
“Đội xe nhỏ chính là như vậy…”
Kế tiếp là Triệu Giai Ca lên sân, tiếp theo là Lăng Kha, sắc mặt đám tay đua đoàn xe 666 càng khó coi, các cô đều không bị đào thải, hơn nữa dùng tốc độ tuyệt đối tiến vào vòng thi thứ hai.
Bởi vì thời gian hữu hạn, cuộc thi của Thịnh Hoàn Hoàn được xếp vào buổi chiều, Lăng Kha thi xong thì người của Vũ
'Yến chuẩn bị rời khỏi sân đấu.
Lúc này, mọi người liền thấy Lăng Tiêu đi về hướng họ. Lâm Chi Vũ ôm Lăng Thiên Vũ đi theo phía sau.
Không ít ánh mắt bị Lăng Tiêu và Lâm Chỉ Vũ hấp dẫn qua.
Chỉ thấy Lăng Tiêu mặc một bộ sậm màu, ngũ quan lập thể thâm thúy, đôi chân thon dài tao nhã bước từng bước đến như báo săn, quý khí sinh ra đã có sẵn và khí thế không giận đã oai của hẳn cứ như một vị vua nhìn xuống thiên hạ.
Mà vẻ đẹp của Lâm Chi Vũ làm mọi người rất trầm trồ.
“Người đàn ông kia là ai? Trông cao quý quá.”
“Anh ta là nhà giàu số một của Hải Thành – Lăng Tiêu.”
“0a, nhà giàu số một lại trẻ như thế, hơn nữa còn đẹp trai quá, tôi không muốn đi, muốn ở lại Hải Thành quá.”