Lúc này Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, khí thế mạnh đến mức làm mọi người không xem nhẹ được.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát, nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Đó là chấp niệm của cô, tôi không có nghĩa vụ giúp cô thực hiện ước muốn, lần này so vậy lần sau thì sao?"
Ai cũng là người thông minh, đều biết nhược điểm của mình nên nếu thật sự xung đột thì Triệu Giai Ca không chiếm được lợi ích gì, cho nên cô ta chỉ do dự một lát rồi đã đưa ra quyết định.
Cô ta nói: “Nếu lần này tôi thua thì tôi rời khỏi ngành giải trí, về sau sẽ không tham gia cuộc thi nào nữa, chỗ nào có cô thì tôi đi vòng qua."
"Giai Ca." Lệ Hàn Ti nhíu mày lại.
Triệu Giai Ca đầy tự tin cười nói với anh ta: “Yên tâm, em sẽ không thua."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bây giờ Triệu Giai Ca đang làm việc rất tốt trong ngành giải trí, lưu lượng sắp đạt đến minh tinh hạng A, tiếp tục như thế rất nhanh có thể nổi tiếng vượt bậc, tiền đặt cược này hơi lớn!
Vì sao cô ta nhất định phải so cao thấp với Thịnh Hoàn Hoàn kia chứ?
Cô ta quá tự tin hay là thật sự coi trọng bốn chữ "Tiểu thư đứng đầu" này hơn cả tiền đồ của mình?
"Hi vọng cô nói được thì làm được." Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười.
Cố Bắc Thành sầm mặt lại, vừa định lên tiếng ngăn cản thì một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên trước: “Thịnh Hoàn Hoàn."
Lời cảnh cáo của Lăng Tiêu bị Thịnh Hoàn Hoàn làm lơ.
Hắn đã muốn bỏ đứa bé này thì cô lựa chọn thế nào có liên quan gì đến hắn chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hối hận đã đưa ra lựa chọn này, đã quyết định từ bỏ đứa bé này thì hiện tại lại suy xét đến an nguy của nó không khỏi quá dối trá buồn cười.
Chờ thi đấu kết thúc, cô lập tức đi phá thai.
Từ đây không còn dính líu gì đến Lăng Tiêu nữa!
Triệu Giai Ca nhẹ nhàng thở ra rồi cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Yên tâm, chuyện gì tôi từng hứa hẹn thì nhất định sẽ làm được, nhưng tôi khuyên cô mau trở về nhà luyện tập đi, dù sao cũng chỉ còn hai ngày, tôi không muốn cô thua quá thảm."
Vừa dứt lời, Triệu Giai Ca vênh váo tự đắc xoay người.
Lệ Hàn Ti đảo mắt nhìn lướt qua Lăng Kha, anh ta trông thấy Đường Dật nói nhỏ bên tai cô ấy, không biết hai người đang nói gì mà môi của Đường Dật đã sắp hôn lên vành tai Lăng Kha.
Chẳng lẽ Lăng Kha thật sự ở bên Đường Dật?
Bài « Thời gian mộng tỉnh » vừa rồi là cô hát cho ai nghe?
Lệ Hàn Ti chỉ liếc một cái đã thu ánh mắt lại rồi kéo cửa ra cho Triệu Giai Ca, hai người một trước một sau rời đi.
Sau khi Lệ Hàn Ti rời đi, thân thể Lăng Kha vẫn căng chặt, bởi vì Đường Dật đang hỏi bên tai cô: “Chuyện lần trước tôi nói với cô, cô đã suy xét thế nào rồi?"
Lăng Kha nhớ tới chuyện Đường Dật bị người nhà hiểu lầm vì Diệp Sâm thì hơi chột dạ: “Cái kia... Nghe nói anh từng có rất nhiều người cũ."
Lần trước Lăng Kha bị ép quá dữ dội, rơi vào đường cùng nên đành phải nói ra tên của Đường Dật.
Đều là người trong giới, Lăng Kha cũng biết được một chút lịch sử tình cảm của Đường Dật.
Cô biết cha mẹ mình sẽ đi thăm dò về anh, sau khi biết Đường Dật quá đào hoa thì họ nhất định sẽ không ép cô nữa.
Quả thật sau đó họ không ép nữa, còn phá lệ bảo cô hạn chế qua lại với Đường Dật, nói quen biết bạn bè nhất định phải cảnh giác cao độ.
Lăng Kha lập tức ngoan ngoãn liên tục đáp "Dạ".
Cho nên đối mặt với Đường Nguyên Minh, cô luôn cảm thấy chột dạ!
Đường Dật không ngờ Lăng Kha lại nói đến chuyện lịch sử tình cảm trước kia của mình nên lập tức giải thích: “Đó đã là chuyện quá khứ, ba tháng nay tôi luôn độc thân."
Ba tháng?
Nghe nói mỗi đời bạn gái của Đường Dật đều không quá ba tháng, ba tháng là giao ít đi một người bạn gái!
Lăng Kha cười cười rồi tránh ra khỏi ngực anh: “Ha ha, cái kia... Cha mẹ tôi nói chúng ta không thích hợp, họ hi vọng tôi tìm một người đàn ông tốt của gia đình."