Là hai bó Tulip màu trắng.
Màu trằng đại diện cho tình bạn thuần khiết.
Bó hoa thật tươi tắn xinh đẹp, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha vui vẻ nhận lấy.
Mao Tuấn cũng tiến vào vòng tiếp theo, Triệu Giai Ca là loá mắt nhất, thành công thăng cấp với thành tích đứng đầu trong tổ thi, làm người ta lau mắt mà nhìn, giành được không ít sự chú ý của fan hâm mộ và giới truyền thông.
Tiếp theo Lệ Hàn Tư xuất hiện, tặng cô ta một bó hoa hồng đỏ.
Triệu Giai Ca nhận lấy hoa, nhưng biểu hiện buồn bực không vui, hình như cố tình giữ khoảng cách với anh ta.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại quan sát Lăng Kha, thấy cô ấy có vẻ không có gì mà còn hào phóng cười cười: “Tớ và anh †a đã xong rồi, cho nên Hoàn Hoàn không cần nhìn tớ với ánh mắt đó, OK?”
Lăng Kha cười nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Triệu Giai Ca, chua xót trong lòng đã phai nhạt, trước kia luôn cảm thấy đau lòng không chịu nổi, nhưng hiện tại cảm giác đó đã thật sự nhạt nhòa.
Cho nên kết quả cô vẫn thua, thua sự chung tình của Lệ Hàn Tư!
Hiện tại cô thật lòng chúc phúc anh ta có thể được như ước nguyện, bởi lẽ anh cố chấp như thế, chẳng phải phải đợi Triệu Giai Ca cả đời?
Rất nhanh Lăng Kha đã dẹp suy nghĩ này qua một bên, đi tới làm nũng với Đường Nguyên Minh: “Lão đại, tụi em thắng rồi, có phải anh nên thể hiện gì đó không?”
Đường Nguyên Minh nhướng mày: “Em muốn cái gì?”
Lăng Kha nheo mắt lại: “Khì khì, mời tụi em đi ăn một bữa đi?
Vì thế người của Vũ Yến đi theo Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha ăn ké một bữa của Đường Nguyên Minh.
Triệu Giai Ca từ chối lời mời của Lệ Hàn Tư để đi theo đoàn xe, Lăng Kha thấy anh ta nhìn theo bóng dáng Triệu Giai Ca rời đi, cảm giác có chút bi thương có chút sa sút.
Nhưng Lệ Hàn Tư là ai? Anh ta không cần kẻ nào thương hại.
Lăng Kha dời mắt đi, xe chậm rãi chạy qua bên cạnh anh ta.
Hôm nay không ai bị loại, người của Vũ Yến rất vui mừng, mọi người uống không ít rượu, nhưng ai cũng còn tỉnh táo. Thịnh Hoàn Hoàn không uống bao nhiêu lại choáng váng ghê gớm.
Cô không biết rượu trái cây mình uống có độ cồn rất cao, Đường Nguyên Minh đã đặc biệt dặn dò mang thứ này cho cô dùng, cô uống vào cũng không nhận ra.
Sau khi ăn xong Đường Nguyên Minh còn ngồi xe Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng người lái lại là Đường Nguyên Minh.
“Em ngủ chút đi, tới rồi anh gọi em.” Sau khi lên xe, Đường Nguyên Minh nói với Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn mơ mơ màng màng ngồi bên ghế lái phụ, không đáp lại một tiếng mà trực tiếp nhằm mắt lại, rất nhanh đã ngủ mất.
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái ngủ say bên cạnh, ánh mắt lướt xuống hai hàng lông mi dài mảnh của cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng kia…
Lăng Phủ
Đêm nay Lăng Hoa Thanh dùng bữa tối ở Lăng Phủ, đi cùng ông ta còn có gia đình Lâm Chi Vũ, nhưng trong đó không có An Lan.
Không khí bữa tối cũng không tồi, tuy Lăng lão thái thái không thể hiện thái độ yêu thích Lâm Chi Vũ lắm, nhưng nhìn thấy cô ta và Lăng Thiên Vũ ở chung hòa hợp thì cũng không phản đối, đã đủ nể mặt Lăng Hoa Thanh.
Sau khi tiễn gia đình Lâm Chỉ Vũ đi, Lăng Hoa Thanh nói với Lăng Tiêu: “Ba thấy con bé Chi Vũ kia rất biết phép tắc, Thiên Vũ lại thích thân cận với con bé, nếu con không có ý kiến thì mau chóng quyết định ngày kết hôn đi.”
Liên hôn thương nghiệp đều như vậy, tình cảm chỉ là dư thừa.
Lăng Tiêu vốn luôn coi thường tình cảm, cho nên cưới ai cũng giống nhau: “Con không ý kiến, nếu Lâm Chi Vũ đồng ý thì
có thể lập tức cử hành hôn lễ.”
Lăng Hoa Thanh vui mừng cười cười: “Ba biết con sẽ không làm ba thất vọng.”