Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này dì Hà xuất hiện ở nhà cũ nhất định là có liên quan đến chuyện đó.

Thịnh Hoàn Hoàn và dì Hà nhìn nhau rồi cùng dời mắt đi.

Lăng Hoa Thanh mới ra tù, dựa theo tập tục phải vì trừ đen đủi và vận xui trên người đi để nghênh đón lại cuộc sống mới.

Rất nhiều gương mặt tươi cười, rất náo nhiệt.

Ngay cả Lăng Tiêu ngày thường luôn lạnh lùng, lúc này khóe miệng cũng hơi nhếch lên, cô cũng vui mừng thay hắn, nhưng nhìn những gương mặt tươi cười giả dối kia thì chỉ cảm thấy bi thương.

Trong sân, Lăng Hoa Thanh chuẩn bị bước qua chậu than, người hầu cũng xúm lại.

Lát nữa chờ Lăng Hoa Thanh bước qua chậu than liền phải đem đồ trong tù của ông ta đi đốt hết.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi ngộp, muốn đi đến chỗ ít người, chưa đi được mấy bước thì sự cố đã xảy ra.

Một bàn tay đặt trên lưng cô rồi đẩy mạnh ra ngoài.

Mà phía trước cô là chậu than đang cháy hừng hực...

Tốc độ quá nhanh, cô căn bản không thể tự cứu, ngay lập tức, cô đã cảm nhận được ngọn lửa nóng rực phà lên mặt.

Khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình xong rồi!

“A...” Cô nghe thấy tiếng thét chói tai.

Nhiệt độ hừng hực làm người ta sợ hãi, cô theo bản năng duỗi tay che mặt, trong lúc cô tuyệt vọng, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi tuyệt cảnh.

Là Lăng Hàn, là gã đã cứu cô.

“Không có việc gì chứ?” Lăng Hàn cúi đầu nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào ngực gã, đuôi tóc bay tới mùi cháy gay mũi và cảm giác nóng rực truyền đến tay làm cô tiếp cận sụp đổ.

Chỉ suýt chút nữa….

Chỉ suýt chút nữa, mặt cô đã nhào vào chậu than.

Suýt chút nữa cô không phải ngửi thấy mùi tóc cháy, mà là da thịt trên mặt cháy trọi.

“Cô đang làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã an toàn, Lăng Hàn vốn nên buông cô ra, nhưng tay gã lại không dời khỏi eo cô, gã giận dữ nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, vừa rồi em dâu suýt ngã vào chậu than, em không thể quan tâm một câu à?”



Lăng Tiêu căn bản không để ý tới Lăng Hàn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói lạnh như băng sương: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi hỏi vừa rồi cô đang làm gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nâng gương mặt không còn chút máu lên, ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy Lăng Hàn ra.

Mọi người đang nhìn cô, ánh mắt mang theo khiển trách.

“Làm gì vậy, bước mấu chốt bị cô ta làm hỏng rồi.”

“Đúng rồi, đi đường thôi cũng không cẩn thận như thế, cái chậu lửa lớn như vậy mà cũng nhào vào được, giờ hay rồi, chưa bước qua thì lửa đã tắt, không may mắn cỡ nào!”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện vừa rồi cô hoảng loạn đã đẩy ngã chậu lửa, than lửa rơi đầy đất, lửa tràn ra sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn, rất nhanh đã dập tắt.

Đã không có lửa, chỉ còn lại khói đặc và khói bụi lơ lửng trong không khí, đám người hầu luống cuống tay chân dọn dẹp.

Lăng Hoa Thanh nhìn một mảnh bừa bãi này, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.

Mà Lăng Tiêu thì tức giận làm người ta sợ hãi.

Giọng nói trách cứ của mọi người vẫn tiếp tục vang lên: “Thịnh Hoàn Hoàn này không biết hôm nay là ngày gì sao, sao lại lỗ mãng như thế?”

Bác cả gái Tôn Tư Lam nói: “Đừng nói nữa, Hoàn Hoàn cũng không muốn như vậy, may mắn không có việc gì.”

Thím út Quách Ngọc Trân cũng nói: “Đúng vậy, người không có việc gì là được, vừa rồi thật hù chết mọi người.”

Lúc này cả Lam Tiếu luôn đối đầu với Thịnh Hoàn Hoàn cũng bày ra vẻ mặt ngây thơ mà bênh vực Thịnh Hoàn Hoàn: “Chị Hoàn Hoàn không cố ý, nếu lửa tắt thì đốt lại một chậu là được rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lam Tiếu, vừa rồi có một bàn tay đẩy cô từ phía sau, nếu cô không nhớ lầm thì lúc ấy Lam Tiếu đứng ở phía sau cô.

Trừ Lam Tiếu ra thì chỉ còn lại Lăng Phi và một người hầu.

Người hầu không có lý do làm như thế, Lăng Phi càng không dám, dù sao cô cũng có thân phận chị dâu câu ta, hơn nữa cậu không phải người ác độc như thế.

Vậy chỉ còn lại Lam Tiếu từng có mâu thuẫn với cô.

Cô ta mang thái độ khác thường mà nói chuyện giúp cô, càng chứng minh có mờ ám.

Quả nhiên, cô ta vừa rồi nói xong thì lập tức có người phản bác: “Nếu chuyện đơn giản như thế thì tốt rồi, chưa nhảy qua mà lửa đã tắt, quần áo tù thay ra lấy gì đốt, làm sao xoá đen đủi? Không trừ đen đủi lấy đâu ra may mắn, đốt lại một chậu căn bản không có tác dụng.”

“Đúng rồi, tôi biết có người ra tù vừa nhảy qua chậu than đã tắt lửa, kết quả sau này...”

Kế tiếp thực không may mắn, người nọ không dám nói ra.

Vì thế Lam Tiếu “Tốt bụng” nói một câu làm Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi kinh sợ đã lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.



Đối mặt với từng ánh mắt khiển trách, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, lúc này cô rất hy vọng hắn có thể nói một câu cho cô, nhưng hắn không nói gì cả, đáy mắt cũng hiện ra ý trách cứ.

Thời khắc này, trái tim hơi ấm lại của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lạnh thấu.

Cô không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nhìn mọi người xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Hoa Thanh, thản nhiên nói: “Ba, xin lỗi đã làm rối lễ tẩy trần của ba, nhưng không phải vì con lỗ mãng, là do vừa rồi có người đứng sau lưng dùng sức đẩy con một cái.”

Mọi người kinh hãi, không chỉ vì lời nói của cô, mà còn do thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt đó.

Lăng Hoa Thanh nghe xong Thịnh Hoàn Hoàn giải thích, vẻ mặt vẫn không có nửa phần dao động, giọng nói rất ôn hòa: “À, là ai?”

Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy dưới giọng nói ôn hòa của Lăng Hoa Thanh cất giấu lửa giận ngập trời, có lẽ ông ta để ý lễ tẩy trần hơn bất cứ ai.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nâng tay lên, chỉ về hướng Lam Tiếu: “Là cô ta.”

Tuy rằng cô không có chứng cứ, nhưng cũng có dấu vết để lại.

Lam Tiếu còn chưa kêu oan thì Lăng Phi đã lập tức cả giận nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, lần đầu tiên gặp mặt cô đã ức hiếp Tiếu Tiếu nhà tôi, ỷ vào thân phận của mình đánh sưng mặt cô ấy, hiện tại tự cô gây ra họa, lại ý đồ kéo Tiếu Tiếu làm đệm lưng, thật không rõ sao anh tôi lại cưới loại phụ nữ như cô.”

Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Lam Tiếu vang lên, vô tội lại oan ức: “Chị Hoàn Hoàn, em không có đẩy chị, thật sự không có.”

Lúc này người hầu đứng bên cạnh Lam Tiếu cũng nói: “Vừa rồi tôi đứng ngay bên cạnh Lam tiểu thư, cũng không thấy cô ấy duỗi tay đẩy nhị thiếu phu nhân.”

Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra thật sự không phải Lam Tiếu đẩy cô, mà là người hầu đã thông đồng với Lam Tiếu.

Hai nhân chứng hữu lực nhất đều đưa ra phiếu phủ định, lần này cô không có phần thắng.

Nhưng đây cũng là chuyện này trong dự đoán của Thịnh Hoàn Hoàn, nếu Lam Tiếu dám ra tay thì sẽ không để lại nhược điểm, cô cũng không nuôi hi vọng đáng ngã được cô ta trong một lần, chỉ là Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói cho mọi người không phải tôi sai.

Còn họ có tin hay không, cô căn bản không để bụng, cô chỉ để ý ánh mắt một người.


Hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn trước sau vẫn không dời khỏi mặt Lăng Tiêu.


Lúc này Lăng Hoa Thanh hỏi: “Ai nhìn thấy?”


Hầu như mọi người đều lắc đầu.


Lăng Hàn cũng trầm mặc!


Thời khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn bị cô lập.


Lăng Hoa Thanh lạnh nhạt hỏi: “Hoàn Hoàn, con còn gì để nói?”


Thịnh Hoàn Hoàn thất vọng dời mắt khỏi Lăng Tiêu, tâm như nước lặng mà nói: “Ba, con không còn gì để nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK