"Con về ngay." Thịnh Hoàn Hoàn cầm di động đứng dậy đi ra ngoài, ra đến bên ngoài mới hỏi: “Anh Minh đâu?"
Đường Nguyên Minh đã nói đêm nay anh xuống bếp nên Thịnh Hoàn Hoàn đoán anh cũng có mặt, lúc đầu cô muốn nghe anh nói chuyện liên quan tới Lăng Hoa Thanh, nếu cả nhà ông ngoại đã đến thì anh không thích hợp xuất hiện nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn không cho Đường Nguyên Minh cái anh muốn được nên không muốn dây dưa quá sâu với anh để tránh tạo thành hiểu lầm.
Tâm tình của Thịnh phu nhân rất tốt, giọng nói mang theo ý cười: “A Minh đang phụ mẹ đây, con mau trở về đi!"
Nói xong Thịnh phu nhân liền cúp máy.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, xem ra đã đến lúc nói chuyện rõ ràng với mẹ rồi!
Thịnh phu nhân còn không biết Thịnh Hoàn Hoàn mang thai, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không dám nói cho bà biết.
Thịnh phu nhân còn tràn đầy chờ mong Đường Nguyên Minh có thể trở thành con rể của mình, dù sao cũng là đứa nhỏ mình nhìn từ nhỏ đến lớn, anh rất tốt với Hoàn Hoàn mà còn biết chiều lòng người và cực kỳ săn sóc chu đáo, tốt hơn Lăng Tiêu gấp trăm lần.
Nếu để Thịnh phu nhân chọn thì bà nhất định sẽ chọn Đường Nguyên Minh.
Bà hài lòng với Đường Nguyên Minh về mọi mặt, còn Lăng Tiêu thì trái ngược.
Chỉ nói đến chuyện nấu cơm thôi, Lăng Tiêu sẽ không vào bếp giúp bà.
Có người chồng không vào bếp đã làm Thịnh phu nhân rất đáng tiếc, cũng không thể lại tìm một đứa con rể như vậy được.
Theo Thịnh phu nhân thấy thì đàn ông không vào bếp vĩnh viễn không biết thông cảm cho sự vất vả ở nhà của phụ nữ.
Cho nên từ nhỏ Thịnh phu nhân đã dạy Thịnh Hoàn Hoàn, lấy chồng nhất định phải gả cho người biết làm ăn, đàn ông chu đáo như vậy mới biết cách sinh sống.
Điều này cũng khiến Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt có thiện cảm với đàn ông biết làm cơm.
Thịnh Hoàn Hoàn lên tiếng chào hỏi Tống Chí Thượng và Thẩm Nam rồi trở về Thịnh Gia, bầu không khí trong nhà rất náo nhiệt, khác với vẻ lạnh lẽo trước đó rất nhiều.
"Chị họ, chị trở về rồi." Em họ là Thịnh Chính Dương lập tức phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn, nhanh chóng chạy về hướng cô với vẻ mặt đầy kích động, trong giọng nói cũng mang theo sùng bái: “Mau ký tên cho em đi, với chụp tấm hình nữa, em đã nói với bạn trong lớp chị là chị họ của em, họ còn nghĩ em khoác lác."
Dù sao chỉ là học sinh cấp ba, hiện tại Thịnh Chính Dương coi Thịnh Hoàn Hoàn là thần tượng nên hận không thể viết hết lên mặt, cực kỳ bội phục người chị họ này.
Thịnh Đình Đình mặc toàn hàng hiệu nói với giọng điệu chanh chua: “Không phải chỉ là một trong hai quán quân thôi sao, nếu không phải Kim Thần giẫm phanh thì chị ta chỉ có thể là á quân, Thịnh Chính Dương, em có cần kích động như vậy không?"
"Vậy chị đi lấy giải á quân cho em xem thử đi." Thịnh Chính Dương lập tức đáp trả Thịnh Đình Đình một câu, sau đó thấp giọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chị ấy chỉ đố kị thôi, đừng để ý tới."
Thịnh Hoàn Hoàn không so đo với Thịnh Đình Đình, chỉ cười cười với Thịnh Chính Dương: “Ký ở đâu?"
Thịnh Chính Dương đã chuẩn bị sẵn nên lập tức đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn một cây bút mực màu đỏ rồi trực tiếp kéo góc áo ra: “Cứ ký ở đây đi chị."
Thịnh Hoàn Hoàn làm theo ước nguyện của cậu, còn chụp mấy bức ảnh chung với cậu.
"Khụ khụ!" Thịnh Tư Nguyên đi qua trước mặt họ rồi ho nhẹ hai tiếng, hạch đào trong tay cứ vang lên "Lách cách".
Thịnh Chính Dương ngẩng đầu: “Ông nội, ông cũng chụp chung đi!"
Sau đó cậu nói khẽ với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ông nội là fan của chị đó, ông rất kiêu ngạo."
"Lắm miệng." Thịnh Tư Nguyên vỗ đầu Thịnh Chính Dương một cái, nghiêm túc xuất hiện trong màn hình: “Nếu tụi cháu đều muốn thì ông đành chịu khó chụp hai tấm hình với tụi cháu!"
Ống kính "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên lộ ra hàm răng rõ ràng.
Lại "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên giơ tay bày ra chữ V.
Lại "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên bắn tim...