“Thôi bỏ đi, cô ta là người mà tôi dẫn dắt, cho cô ta thêm một cơ hội đi!”
“Người bị hại” Lý Na chậm rãi mở miệng, làm ra vẻ thiện lương, nói thấm thía với Lý Nhuy: “Lần này tôi sẽ không so đo với cô, hy vọng sau này cô biết ăn năn sửa đổi, vậy tương lai mới có thành tựu, nếu không sẽ tự hủy. tương lai.”
Lý Na còn tính tiếp tục bóc lột tài hoa của Lý Nhuy, sao lại nỡ thả cô rời đi?
Hơn nữa Lý Na cảm thấy trải qua chuyện này, về sau Lý Nhuy nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám làm trái ý cô ta nữa.
Lý Nhuy tức đến sắc mặt trắng bệch, nếu hôm nay không có Thịnh tổng bày mưu tính kế thì cô nhất định sẽ nhận lấy kết cục thảm bại này, về sau Lý Na sẽ càng không kiêng nể gì mà lợi dụng, chiếm lấy thiết kế của cô.
May mắn, may mắn giám đốc chịu tin tưởng cô! Lý Na, hôm nay ngày lành của cô xem như đến cuối rồi.
Dương Lập nói: “Lý trưởng phòng quá thiện lương, hy vọng cô ta biết cảm ơn, ghi nhớ ân tình của cô, ăn năn mà làm việc đến nơi đến chốn."
Lý Na rộng lượng cười cười: “Người trẻ tuổi luôn có lúc phạm sai lầm, chúng tôi phải cho cô ta cơ hội lạc đường biết quay lại, từ bỏ như vậy quá đáng tiếc!”
Mọi người nghe xong đều tán thưởng Lý Na lòng dạ rộng lượng.
Trong một tràng tán dương, Lý Nhuy ấn bút ghi âm, sau đó tiếng Lý Na và Lý Nhuy khắc khẩu đã truyền ra
“Lý Na, cô lại động vào máy tính của tôi, bản thảo. thiết kế của tôi lại mất nữa, mau trả lại cho tôi.”
“Ồn ào cái gì, cô nghĩ đây là chợ bán thức ăn à? Thiết kế lần này của cô chắc chắn không chỉ có nhiêu đây, gửi phần còn lại cho tôi, tôi thêm tên cô vào mục tham dự thiết kế.”
Giọng nói trong bút ghi âm không lớn, lại lập tức làm cả phòng họp im ắng đi. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Na, bọn họ quá quen thuộc với giọng của Lý Na, trong bút ghi âm chính là giọng của cô ta.
Làm bọn họ khiếp sợ là nội dung cuộc ghi âm này!
“Đây là bản thảo của tôi, dựa vào cái gì phải cho cô, tôi mới là chủ của nó, tại sao tên của tôi chỉ có thể xuất hiện sau tên cô chứ?”
“Trước kia không phải luôn như vậy sao? Cô đừng quên, là ai đưa cô vào công ty này, là ai cho cô lương tháng cao như thế, tôi đến tên cô viết vào đã là mang ơn đội nghĩa.”
Bút ghi âm tiếp tục vang lên, mặt Lý Na đã không còn chút máu: “Không phải như thế, tôi chưa từng nói những lời này, giọng này không phải của tôi.”
Cô ta cố ép mình bình tĩnh lại, nhưng lòng ngực phập phồng không thôi và đôi tay không khống chế được run rẩy đã bán đứng cô ta.
Mọi người nhìn Lý Na, trong mắt mang đầy nghi Ù_ hoặc và tức giận, không có sự tin tưởng mà cô ta muốn.
Phe phái Chu Tín khiếp sợ không thôi, vừa tức vừa giận, vừa rồi họ bị Thịnh Hoàn Hoàn gài, vốn muốn mượn việc này để lấy lại thể diện, không ngờ Lý Na lại kéo chân.
Nhưng chuyện đã xảy ra, đương nhiên phải nghĩ 3 cách giải quyết gấp!
Lý Na là thành viên quan trọng của bọn họ, họ không thể trơ mắt nhìn cô ta bị một nhà thiết kế nhỏ bé vặn ngã.
Vì thế Chu Tín mở miệng: “Được rồi, tắt bút ghi âm đi"