Phòng bị làm loạn như thế mà hắn lại nói không biết.
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, uy nghiêm của gia chủ không được phép khiêu khích: “Cô lặp lại lần nữa.”
Chột dạ không tồn tại trong từ điển của Lăng Tiêu.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn tâm tình, cô lười cãi với Lăng Tiêu, lập tức gom từng mảnh vụn lại, qua lại vài chuyến mới gom sạch được.
Lăng Tiêu vừa lòng rời giường, lát sau đi ra từ phòng ngủ chính.
Mùi hoành thánh toả khắp phòng, Thịnh Hoàn Hoàn bỏ thêm dầu mè vào nước lèo nên mùi đặc biệt thơm.
Lúc này Lăng Thiên Vũ đang vùi đầu ăn, mà Thịnh Hoàn Hoàn đang lựa đống mảnh vụn kia ra, sắp xếp lại một bên là của quyển sách, một bên là của cuốn sổ.
Lăng Tiêu ngồi xuống bàn mà Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nâng đầu lên.
Lăng Tiêu nhìn cái chén không trước mặt, vươn tay gõ gõ mặt bàn trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp theo lại cúi đầu tiếp tục sắp xếp.
Lăng Tiêu bị xem nhẹ rất không vui, hắn còn không quan trọng bằng đống giấy phế liệu này sao?
Lăng Tiêu đâu biết rằng quyển sách này là vật Thịnh Xán để lại cho cô, bên trong ghi lại lý giải thương nghiệp của Thịnh Xán, đặc biệt trân quý với Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn ngại tóc chặn tầm mắt nên cột nó thành đuôi ngựa tém qua một bên, lỗ tai trắng nõn đáng yêu lộ ra, cái cổ thon dài và xương quai xanh xinh đẹp cũng thấp thoáng.
Ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm: Cô gái này lại muốn tán tỉnh hắn!
Ánh mắt hắn di chuyển từ lỗ tai xuống ngực cô, lại đến tạp dề trên người, ánh mắt càng nóng rực.
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ngẩng đầu: “Mau ăn đi, anh không đi làm sao?”
Lăng Tiêu bình tĩnh dời tầm mắt khỏi người Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt cao ngạo đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn một câu: “Không đi.”
Không đi?
Hôm nay đâu phải cuối tuần, hắn nghỉ phép hay là không muốn đi?
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hỏi nhiều, tiếp tục sửa sang lại mảnh nhỏ, sau đó dán từng mảnh từng mảnh lại với nhau.
Rất nhanh Lăng Thiên Vũ đã ăn no, chạy đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn muốn hỗ trợ, nhưng chuyện này Lăng Thiên Vũ giúp không được, cô bảo cậu dẫn Samoyed qua một bên chơi.
Cô còn tức giận hung hăng trừng Samoyed một cái, trong lòng Tiểu Bạch rất oan ức: Trời đất chứng giám, nó thật sự chưa làm cái gì hết!
Đáng tiếc nó không biết nói, nhưng dù biết cũng không dám nói trước mặt Lăng Tiêu, làm vậy không phải tìm đường chết sao?
Nhìn ánh mắt oan ức của Tiểu Bạch, tâm tình Lăng Tiêu lập tức tốt lên, tự vươn tay múc chén hoành thánh, một ngụm ăn hai cái.
Thịnh Hoàn Hoàn rất kiên nhẫn, cũng may xé cũng không nát lắm, cô dán không quá tốn sức, rất nhanh đã dán được quyển sách, đang định dán quyển sổ thì một chén nước lèo đã tạt đến.
Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không kịp cứu vớt, quyển sổ và những mảnh vụn đều bị ướt, cô sắp tức điên mà trừng Lăng Tiêu: “Anh đang làm gì?”
Lăng Tiêu bình thản ung dung: “Quá nóng, không cầm chắc được.”
Thịnh Hoàn Hoàn gần như dùng hết kiên nhẫn mới không gào vào mặt Lăng Tiêu, cô bị chọc tức sắc mặt đỏ bừng, ném hết giấy vụn và sổ vào thùng rác, sau đó giật lấy cái muỗng trong tay Lăng Tiêu, bưng phần hoành thánh còn lại nổi giận đùng đùng đổ bỏ.
Lăng Tiêu: “...”
Có phải cô gái này muốn tạo phản hay không?
Thịnh Hoàn Hoàn hoài nghi Lăng Tiêu cố ý, quá nóng không cầm chắc? Cái cớ này là lừa quỷ thì có.
Thịnh Hoàn Hoàn thở phì phì đổ hết hoành thánh đi, ném nồi và chén vào bồn rửa chén, vừa dọn dẹp phòng bếp xong thì đã nghe phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, quay đầu lại liền thấy Lăng Tiêu đứng ở cạnh cửa, bàn tay thon dài đang ấn khóa.
“Anh vào làm cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu bước từng bước về hướng mình, sự cao quý và khí thế không giận đã oai kia làm hắn có vẻ không hợp với nơi như phòng bếp.
Lăng Tiêu nói: “Nên đổi thuốc.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Đổi thuốc thì trở về phòng, nơi này là phòng bếp.”
Đổi thuốc mà hắn chạy vào bếp làm gì, hòm thuốc không ở đây, hơn nữa vì sao hắn lại khóa cửa?
Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận ra nguy hiểm từ ánh mắt Lăng Tiêu, vội vàng muốn rời khỏi bếp, lúc này Lăng Tiêu duỗi cánh tay dài ra, túm lấy eo Thịnh Hoàn Hoàn, hơi thở lạnh lẽo phun vào mặt cô: “Nhưng vừa rồi tôi chưa ăn no.”
Hoành thánh đã bị cô đổ rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông mang đầy vẻ tà ác quyến rũ này, trái tim đập nhanh thình thịch: “Anh còn muốn ăn cái gì, tôi nấu lại cho anh.”
“Cô nói đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy bên hông căng thẳng, cả người bị bế lên bệ bếp, cô xanh mặt chống tay lên ngực Lăng Tiêu.
Nhưng sự chống cự của cô chẳng là gì đối với Lăng Tiêu, chỉ như gãi ngứa, hắn bá đạo giữ lấy gáy cô, cưỡng chế hôn lên, bàn tay thon dài vén tạp dề trước người cô lên...
Trước kia khi thấy cô mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp vì hắn, hắn sớm đã muốn làm như thế!!!
….
Mệt, toàn thân như muốn tan ra thành từng mảnh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian, đã đến giữa trưa rồi, tiếp theo lại nhìn về phía người đàn ông khí phách hăng hái đứng ở bên giường, cô tức đến mức muốn chửi thề.
Người đàn ông này căn bản không phải người, là dã thú. Lúc trước sao cô còn ngây thơ cho rằng hắn sẽ không chạm vào mình chứ?
Lăng Tiêu mặc xong tây trang, xoay người đi đến mép giường, chỉ chỉ cà vạt trên cổ với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thắt giúp tôi.”
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn động đậy một ngón tay cũng lười, cô quay mặt qua một bên, dùng ót trả lời hắn: “Không còn sức.”
Lăng Tiêu nghe cô nói như thế cũng không miễn cưỡng.
Một lát sau, lúc Thịnh Hoàn Hoàn mơ màng sắp ngủ thì giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn lại truyền đến: “Dậy ăn cơm.”
Thịnh Hoàn Hoàn không mở nổi mắt: “Không ăn.”
“Cơm nước xong rồi ngủ tiếp!”
“Tôi nói không ăn.” Thịnh Hoàn Hoàn mở mắt ra, thẹn quá thành giận trừng người đàn ông đứng ở mép giường.
Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận trước mắt, bất giác nhếch khoé miệng lên bật cười, giây tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn đã bị khiêng lên.
Đúng vậy, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp bị Lăng Tiêu vác trên vai.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân sắp nát, tức giận muốn cắn hắn, cắn không được liền véo: “Thả tôi xuống tên chết tiệt này.”
Lăng Tiêu hít vào một hơi, hung ác vỗ lên mông cô một cái: “An phận cho tôi, bằng không hôm nay khỏi ra cửa.”
Ngụ ý nào đó trong câu này làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức an phận.
Lăng Tiêu tuyệt đối có thể làm ra chuyện này, trước kia Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy người đàn ông này là động vật ăn chay, hai ba ngày nay mới biết mình sai quá sai.
Đi ra phòng ngủ chính, Lăng Tiêu liền buông Thịnh Hoàn Hoàn xuống, bởi vì cô đang mặc váy, vác lên thực sự chướng tai gai mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu túm xuống lầu.
Lăng Thiên Vũ đã ngồi trên bàn cơm chờ bọn họ, lúc này cậu nhóc lộ ra vẻ mặt âm trầm, rất bất mãn trừng Lăng Tiêu, hắn lại chiếm lấy Hoàn Hoàn cả buổi sáng.
Vừa ngồi xuống Bạch quản gia đã bưng ly “Sữa bò” lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn ly sữa kia, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Ánh mắt cô dừng lại trên người người đàn ông đối diện, cứ bình tĩnh nhìn hắn như vậy.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Lăng Tiêu cũng buông đũa trong tay xuống, vẻ mặt ôn hoà hơn bình thường một chút: “Không hợp khẩu vị?”
Thịnh Hoàn Hoàn không nói cái gì, nhìn thẳng hắn mấy giây rồi bưng ly “Sữa bò” kia lên uống từng ngụm từng ngụm, sau khi buông ly xuống, cô không nói một lời mà rời khỏi nhà ăn.