Nam Tầm và Lăng Kha sợ có người giở trò sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn nên vẫn không rời đi, họ bảo vệ cô rất chặt, ăn uống hay đồ trang điểm gì cũng tự mang theo.
Có người ganh ghét lạnh lùng chế giễu:
"Có một số người trời sinh mong manh dễ vỡ hơn người khác."
"Đã được A Nhã chọn sẵn mà còn chạy tới giả vờ giả vịt."
"Các người đừng chèn ép người ta, người ta là quán quân cuộc đua quốc tế đó..."
Thịnh Hoàn Hoàn có thể chịu được những lời này, nhưng Lăng Kha lại không được: “Đừng ăn nói xà lơ nữa, Hoàn Hoàn nhà tôi mong manh dễ vỡ hơn người khác, các người ganh tỵ thì lúc trước đầu thai sao không biết cố gắng thêm?"
"Còn cô nữa, tất cả những lời khen thưởng và kết quả đều không phải cho không, một phút trên đài bằng luyện tập mười năm dưới đài, chắc các người phải hiểu hơn ai hết. Đừng cho là mình cố gắng dữ dội lắm, cực khổ Hoàn Hoàn trải qua không ít hơn các người."
Trong nhất thời, mấy người phụ nữ kia bị mắng đến mặt đỏ tới mang tai.
Nam Tầm yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Lăng Kha.
Mà từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn luôn nghiêm túc trang điểm, mái tóc dài được búi lên thật cao, cô cài một cây trăm hoa mai đặc biệt tinh xảo, cuối cùng vẽ một đóa hoa màu đỏ ngay giữa trán.
Nhìn từ xa giống như hoa, nhìn gần như một cái đuôi hồ ly.
"Hoàn Hoàn, cậu là tiên nữ trên trời rơi xuống sao?" Lăng Kha nhìn cách trang điểm cổ điển của Thịnh Hoàn Hoàn mà kích động lộ ra vẻ mặt mê gái, vội lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh thật đẹp: “Thật sự quá đẹp, tớ là phụ nữ còn rung động này..."
Lăng Kha còn chưa nói hết lời thì khuỷu tay đã bị người ta đụng vào, điện thoại rớt xuống đất.
Quay đầu thì nhìn thấy Triệu Giai Ca đi ngang qua bên cạnh, cô lập tức tức giận muốn cãi vả một chập, lại bị Thịnh Hoàn Hoàn giữ chặt rồi lắc đầu với cô.
Triệu Giai Ca mới ra tới từ phòng thay quần áo, cô ta cũng chọn múa cổ điển, mặc một bộ đồ đỏ, tóc cũng búi lên thật cao, nhìn qua trông rất giống trang phục của Thịnh Hoàn Hoàn.
Trên đầu cô ta cũng cài một cây trâm vàng, hai hạt châu màu đỏ rũ xuống đong đưa theo bước chân cô ta.
Triệu Giai Ca nhìn trang phục của Thịnh Hoàn Hoàn thì rất căm tức, cầm lấy bút cũng vẽ một đóa hoa đào trên trán để trông càng giống.
Vương Vận Thi nhìn cách ăn mặc của hai người rồi an tĩnh ăn diện cho mình, thầm nghĩ Triệu Giai Ca không biết tự lượng sức, biết tướng mạo mình thua kém thì vì sao không tránh né một chút.
Mặc trang phục tương tự mà Thịnh Hoàn Hoàn bước lên sân khấu liền thắng, dù khí chất hay là vẻ đẹp cô đều thắng Triệu Giai Ca một bậc, Triệu Giai Ca ngu muội không biết tránh ngắn tìm dài.
So với bộ đồ và cách trang điểm theo tone đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca, Vương Vận Thi chọn cách ăn diện thanh nhã dịu dàng để hoàn toàn phơi bày khí chất sạch sẽ thanh nhã của cô ấy.
Sau khi trang điểm xong, Thịnh Hoàn Hoàn tiếp nhận phỏng vấn của ban tổ chức.
Khi nhân viên hỏi cô sẽ chọn ai làm đối tượng khiêu chiến thì Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự trả lời: “Triệu Giai Ca."
Nhân viên hỏi: “Vì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn rất nghiêm túc trả lời: “Cô ta nói muốn đường đường chính chính so một trận với tôi."
Đảo mắt đã đến tám giờ, Thịnh Hoàn Hoàn và hai vũ công tham gia khiêu chiến khác được an bài vào cùng một phòng, trong phòng có camera, mà các cô cũng có thể trông thấy tình hình sân khấu từ trong màn hình.
Rất nhanh vũ công thứ nhất đã lên đài, cô ta nhảy điệu múa lưu hành, kiến thức cơ bản rất vững chắc, nhưng ban giám khảo lại cho đánh giá không cao.
Tiếp đó là người thứ hai thứ ba...
Bởi vì là múa đơn nên yêu cầu rất hà khắc đối với vũ công, ba người liên tục không có gì nổi trội, mãi đến khi Vương Vận Thi xuất hiện.
Vương Vận Thi mặc một bộ váy trắng, thanh nhã đứng giữa sân khấu bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.
Lúc yên tĩnh, cô ấy như đoá sen trắng không nhiễm nước bùn trong ao đang nở rộ từng cánh từng cánh.
Lúc chuyển động, cô ấy như một con nai trắng xuyên qua rừng rậm, tự tại không lo nghĩ.
Dáng người của Vương Vận Thi rất nhẹ nhàng, khí tức và vận luật đều nắm bắt đúng chỗ, vóc dáng và thần thái rất sống động.