Thịnh Tư Nguyên than thở: “Không thể giữ lại nó, nghe lời mẹ cháu, bỏ nó đi!"
Chúc Văn Bội cũng nói: “Hoàn Hoàn, không phải ông bà muốn ép cháu, cháu xem tình hình hiện tại thì cháu và Lăng Tiêu còn có thể ở bên nhau sao?"
"Trước khi mẹ cháu xảy ra chuyện đã gọi điện thoại cho bà, nó không đồng ý cháu giữ đứa nhỏ này lại, nó cũng không đồng ý cháu và Lăng Tiêu tái hợp. Nếu là trước đó thì bà sẽ bảo cháu thận trọng suy xét, nhưng hiện tại bà cũng không muốn đứa bé này ra đời."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Cháu không ở bên cạnh Lăng Tiêu, tự cháu nuôi lớn đứa nhỏ, cùng lắm thì cháu không lấy chồng."
Ý cô là muốn sinh ra sao?
Thịnh Tư Nguyên lập tức giận dữ: “Làm bậy, năm nay cháu mới 22 tuổi, cháu muốn mẹ cháu chết không nhắm mắt sao?"
Câu nói này làm tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, cô đau đến khóc không được.
"Ông hung dữ cái gì, không biết ăn nói hay sao?" Chúc Văn Bội trừng Thịnh Tư Nguyên một cái.
Thịnh Tư Nguyên nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tiều tụy thì vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát buông tay mặc kệ.
Chúc Văn Bội vuốt lưng Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này một cái đầu nho nhỏ thò vào từ khe cửa, khi trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì cậu lập tức sải bước chân nhỏ nhắn đi đến.
Chúc Văn Bội nhìn đứa bé giống Lăng Tiêu đến mấy phần này lại không chán ghét nổi, cậu mới ba bốn tuổi nên không hiểu cái gì cả.
"Hoàn Hoàn." Lăng Thiên Vũ đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi đưa tay nắm chặt cổ tay cô: “Đừng khổ sở."
Thịnh Hoàn Hoàn nâng gương mặt tái nhợt lên mà khàn khàn hỏi: “Sao con không về với bà cố?"
Lăng Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn: “Bà bảo con ở bên cạnh Hoàn Hoàn, ba cũng bảo con ở bên cạnh Hoàn Hoàn."
Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng giật giật khóe miệng với cậu, một giây sau lại nói: “Dì cho người đưa con về."
Hốc mắt Lăng Thiên Vũ lập tức đỏ lên, cắn môi tội nghiệp nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như cún con bị vứt bỏ.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa mềm lòng thì Chúc Văn Bội đã chịu thua trước: “Được rồi, nó muốn ở lại thì ở lại đi, dù gì chỉ là một đứa nhỏ chưa biết gì!"
Lăng Thiên Vũ không nói nhiều mà đi đến trước mặt Chúc Văn Bội kéo cánh tay bà, còn cọ cái đầu nhỏ vào tay bà.
Cậu bé không quên sứ mệnh Lăng Tiêu và Lăng lão thái thái nhắn nhủ, cậu phải cố gắng giành được thiện cảm của ông bà ngoại của Hoàn Hoàn.
Tim Chúc Văn Bội như muốn tan ra: “Ngoan, cháu an tâm ở lại đây đi!"
Lăng Thiên Vũ lập tức nói: “Cảm ơn bà cố."
Cuối cùng trên mặt Chúc Văn Bội cũng hiện ra ý cười: “Cái miệng nhỏ thật ngọt."
Lúc này tiếng khóc của Thịnh Sam Sam lại truyền tới, chắc là bị giật mình.
Lăng Thiên Vũ lập tức nói: “Cháu đi chăm sóc em gái."
Nói xong cậu lập tức chạy đi.
Chúc Văn Bội nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lăng Thiên Vũ biến mất ở ngoài cửa thì không khỏi cảm khái: “Nếu không xảy ra chuyện này thì bà ngoại sẽ không phản đối cháu và Lăng Tiêu ở bên nhau."
Nhưng sau đó bà lại nói: “Nếu như lúc trước cháu không quen biết Lăng Tiêu thì có lẽ cũng không xảy ra chuyện này."
Thịnh Hoàn Hoàn mỏi mệt dựa vào ghế sa lon: “Chuyện này không liên quan đến vấn đề cháu có biết Lăng Tiêu hay không mà là ân oán đời trước để lại. Bà ngoại, cháu nói như vậy không phải là thiên vị anh ấy, nhưng nếu không có Lăng Tiêu thì cháu và ba đã sớm bị giết rồi."
Nhưng bây giờ Lăng Hoa Thanh và một cái mạng nằm ngang giữa họ, cô biết mình nên lựa chọn như thế nào!
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Bà ngoại, bà đi nghỉ ngơi sớm đi, cháu đi thăm Sam Sam một lát."
Chúc Văn Bội không nói thêm nữa, có một số chuyện phải do cô tự suy nghĩ rõ ràng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, mỗi lần Sam Sam thức dậy đều sẽ khóc rống thật lâu, lúc này sao nhanh như vậy đã ngừng lại rồi?
Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng nên lập tức bước nhanh hơn, vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Lăng Thiên Vũ ghé vào cái nôi, còn nhét một ngón tay vào cái miệng nhỏ nhắn của Sam Sam.