Triệu Giai Ca là người dự bị của Thịnh Hoàn Hoàn, mức độ thu hút của cô ta luôn rất cao, hơn nữa hiện giờ cô mới bước vào giới giải trí, độ chú ý cao hơn Thịnh Hoàn Hoàn vừa ly hôn nhiều.
Mọi người nhìn về phía Triệu Giai Ca và Đường Nguyên Minh.
Một người trong trẻo lạnh lùng, như tuyết liên trong Sương.
Một người cao lớn anh tuấn, như quan to quân đội. Hai người đứng cùng nhau như ông trời tác hợp.
Triệu Giai Ca luôn rất cao ngạo, rất ít thấy cô ta chủ động tiếp cận ai, hiện giờ thấy cô bước từng bước một về hướng Đường Nguyên Minh, còn mời anh hát cùng, mọi người không khỏi suy đoán có phải cô ta đã rung động với Đường Nguyên Minh không.
Lăng Kha lập tức nhìn qua Lệ Hàn Tư, chỉ thấy anh †a ngồi trên sô pha, gương mặt kiêu căng đanh lại, đôi tay vòng trước ngực, nắm tay siết chặt thành nắm đấm. Có thể thấy được anh ta đang nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình.
Lăng Kha luôn biết Triệu Giai Ca là ánh trăng sáng trong lòng Lệ Hàn Tư, đáng tiếc Triệu Giai Ca không có ý với anh, luôn coi anh là bạn bè.
Đó là sự cao minh của Triệu Giai Ca.
Chỉ dùng một câu bạn bè, cô ta có thể làm lơ ái mộ trong mắt Lệ Hàn Tư, vừa sớm chiều ở chung thân mật khăng khít với anh, vừa tùy ý theo đuổi thứ mình muốn, mặc dù thất bại thì đã sao, Lệ Hàn Tư sẽ luôn đứng đó chờ cô ta.
Lệ Hàn Tư chính là lốp xe dự phòng của thế kỷ. Tới lúc nào anh ta mới nhìn ra được?
Nhìn người đàn ông mình thích bị Triệu Giai Ca đạp hư như vậy, Lăng Kha vừa đau lòng lại tức giận, cô hận Lệ Hàn Tư mắt mù, cũng hận mình hèn hạ, biết rõ trong lòng anh ta không có cô, nhưng vẫn muốn được ở bên anh.
Gô nghĩ, có lẽ cô và Lệ Hàn Tư là cùng một loại người, là dạng không đâm đầu vào tường thì không quay đầu lại.
Anh đang đợi Triệu Giai Ca quay đầu, mà cô cũng đang đợi anh quay đầu.
Hiện tại chỉ xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng!
Lăng Kha cảm thấy có lẽ cô sẽ không chung tình bằng Lệ Hàn Tư, bởi vì ôm thứ tình cảm hèn mọn như vậy thật sự quá mệt mỏi quá uất nghẹn!
“Hoàn Hoàn.” Nam Tầm dựa sát vào Thịnh Hoàn Hoàn, nói khẽ với cô: “Chị nghe nói cha mẹ Triệu Giai Ca và A Minh có ý cho họ liên hôn.”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc, cũng cũng chỉ một chút mà thôi: “Vậy xem ra Triệu Giai Ca có vẻ rất vừa lòng với cuộc liên hôn này.”
Nam Tầm cười cười: “Đừng nhìn Triệu Giai Ca này lạnh lẽo cao ngạo như không màn thế sự gì, thực tế dã †âm của cô ta không nhỏ, trước kia nhìn trúng Lăng Tiêu, kết quả bị em hớt tay trên.”
Triệu Giai Ca nhìn trúng Lăng Tiêu?
Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được mà ảo tưởng hình ảnh Triệu Giai Ca và Lăng Tiêu ở bên nhau, bỗng cảm thấy hai người họ đặc biệt xứng đôi.
Một người lạnh lẽo cao ngạo, một người lạnh nhạt ít lời, quá xứng.
Nếu là Triệu Giai Ca, cô ta tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác, tự chủ trương chọc hắn không. vui, người phụ nữ như vậy không phải người hẳn muốn sao?
Thịnh Hoàn Hoàn cầm lòng không đậu mà liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, thấy tầm mắt hắn cũng đang dừng trên người Triệu Giai Ca, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia chua xót.
Chút chua xót này không nhạt cũng không sâu, †ương tự như cảm giác buổi sáng hôm đó cô và hắn đi vào Cục Dân Chính, cô có thể dùng lý trí đè nó xuống.
Hình như Lăng Tiêu đã nhận ra ánh mắt cô, hắn dời mắt qua nhìn về hướng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chuyển tầm mắt đi, bình tĩnh thấp giọng nói với Nam Tầm: “Khó trách vài lần gặp. mặt gần đây, em cứ cảm thấy Triệu Giai Ca mang đầy ý thù hẵn với em, còn tưởng rằng cô ta vì cái hư danh tiểu thư đứng đầu, không ngờ còn có chuyện này nữa.”
Nam Tầm nói: “Nhưng không chỉ như vậy, giờ cô ta lại coi trọng A Minh, nhưng A Minh lại… với em. 'Tóm lại về sau em đề phòng cô ta đi, tâm tư của cô gái này không đơn giản.”