Thịnh Hoàn Hoàn nhìn theo bóng lưng Lam Nhan, thật muốn chửi tục một câu “Tiên sư nhà cô”.
Cũng khó trách Thịnh Hoàn Hoàn phẫn nộ như thế, Lam Nhan đi như vậy cứ như đã chịu biết bao tủi nhục từ cô, như thể cô đã làm gì cô ta, người khác sẽ nghĩ cô như thế nào?
Khi không cô lại trở thành kẻ ác hay kiếm chuyện và vô lý!
Cô gái này thật quá mưu mô!
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, hắn đứng trước mặt một đám quản lý cấp cao mà vẫn rất khí thế, trông thật tôn quý, lập tức đè ép hết nổi bật của người khác xuống, khiến người ta không dám nhìn gần.
Nhóm quản lý đều là người khôn khéo, họ cúi người chào Thịnh Hoàn Hoàn rồi tan đi như bầy chim.
Nhìn kìa, nhất định họ đều cảm thấy cô bày ra dáng vẻ chính cung, cưỡng chế làm Lam Nhan nhục nhã rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn rất oan ức, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ vô tội: “Tôi chưa làm cái gì cả.”
Nói thế nào cũng là Lam Nhan khiêu khích trước, cô là vô tội!
Hừm, chính là như vậy, cô có làm gì sail
Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu xẹt qua mặt cô, không nhiều lời mà xoay người đi vào văn phòng: “Tiến vào.”
Đây là muốn đóng cửa lại dạy dỗ à?
Thịnh Hoàn Hoàn không gây chuyện nên rất tự tin, thuận tay bỏ điện thoại vào túi, sau đó xách hộp cơm đi vào phòng giám đốc.
Trong phòng lan tỏa mùi cơm, văn phòng lạnh lếo có thêm chút hương vị khói lửa.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi đối diện Lăng Tiêu, chống khuôn mặt xinh đẹp, không chớp mắt mà nhìn chăm chằm hẳn: “Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Vừa rồi lúc Lam Nhan rời đi đã hao tổn tâm huyết đào hố sẵn cho cô, chẳng lẽ Lăng Tiêu không hiếu kỳ các cô đã nói gì ở phòng nghỉ sao?
Lăng Tiêu không nâng đầu lên mà đáp: “Không có.” “Nhưng tôi có." Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt nghiêm trang.
Lúc này Lăng Tiêu mới ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Thịnh Hoàn Hoàn buông tay xuống, nhìn hẳn không dời mắt, nhấn mạnh từng chữ một: “Anh và Lam Nhan có quan hệ gì?”
Lăng Tiêu buông đũa trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau môi, nhất cử nhất động đều đẹp mắt tôn quý: “Không phải quan hệ mà cô nghĩ.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hôm nay tính tình Lăng Tiêu quá tốt, đương nhiên phải được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức ép sát mà hỏi tới cùng: “Nhưng anh xem hành vi của cô ta đi, nhất định là muốn có quan hệ đó với anh.”
“Ừm, hôm nay mới phát hiện, nên mới kêu cô tới!”
“Hả…”
Cho nên Lăng Tiêu kêu cô tới là để chản đào. hoa cho hắn à? Đáp án này đột nhiên làm cô cảm thấy thật sảng khoái là như thế nào?
“Nếu anh không có ý với người ta thì về sau tốt nhất nên giữ khoảng cách, nếu cô ta lại gặp phải chuyện như tối hôm qua thì anh bảo Bạch quản gia đi đi”
Rõ ràng Thịnh Hoàn Hoàn đang kéo Bạch quản gia xuống nước.
“Ừm!”
Ừm?
Hắn, hắn, hắn đồng ý?
Sự thản nhiên của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, à, vừa mừng vừa sợ.
Không khí này rất thích hợp chạm vào cấm ky nào đó, tỷ như hỏi mẹ của cún con là ai. Thịnh Hoàn Hoàn khẩn trương đến mức tim đập nhanh như sấm, lúc này một tiếng chuông gây mất hứng vang lên.
“Tôi đi nghe điện thoại.”
Cái tên nào không có mắt vậy, Thịnh Hoàn Hoàn căn răng thầm mắng.
Là trung tâm giám định gọi tới, đã có kết quả giám định DNA, thông báo cô đi lấy.
Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm nhìn Lăng Tiêu một cái, bình tĩnh trả lời: “À, đã biết, cảm ơn”
Cúp điện thoại, không khí trước đó đã biến mất.