Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời cô lập tức đứng lên, cầm túi xách đi về hướng xe của mình.

Văn Sâm lập tức đuổi theo: “Thiếu phu nhân, tôi đưa cô trở về đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn muốn từ chối, nhưng phần bụng luôn hơi nhói đau không dịu lại làm thân thể cô cũng nhũn ra bất lực, cô suy nghĩ một chút rồi vẫn chấp nhận: “Làm phiền."

Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh lại ngồi tại chỗ bất động.

Sau khi tài xế đi xa, hai đám người còn ngồi ở đó, Thịnh Hoàn Hoàn cũng chẳng quan tâm rốt cuộc họ bàn bạc cái gì, muốn làm cái gì.

Dù sao không liên quan gì đến cô!

Mãi đến khi về đến nhà, Thịnh Hoàn Hoàn mới nói với Văn Sâm: “Thay tôi nhắn một câu với Lăng Tiêu, tôi không muốn nợ ân tình của anh ta nữa, ngày mai anh không cần tới."

Văn Sâm rất bình tĩnh mà nói: “Thiếu phu nhân, cô nên tự nói với Lăng Gia, bởi vì tôi chỉ làm theo lệnh của Lăng Gia thôi."

Cho nên lời cô nói không tính là gì, anh ta vẫn phải đến, vẫn phải theo dõi thôi.

Bảo vệ cô là chức trách hiện tại của anh ta.

"Thôi!" Thịnh Hoàn Hoàn không làm khó Văn Sâm nữa vì anh ta chỉ làm theo lệnh, người có thể quyết định thật sự vẫn là Lăng Tiêu.

Sau khi vào nhà, người hầu liền tiến lên đón: “Đại tiểu thư đã trở về, phu nhân có để lại đồ ăn cho cô, tôi đi hâm nóng lại ngay."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức từ chối: “Không cần, tôi không muốn ăn, cô đi nghỉ ngơi đi!"

Sau khi người hầu đi xuống, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào sảnh dùng bữa, trên bàn có đặt vài món ăn cô thích, dù đã nguội lạnh nhưng màu sắc vẫn rất đẹp, làm người ta hơi thèm ăn.

Bàn cơm này là do Đường Nguyên Minh nấu.

Thịnh Hoàn Hoàn bực bội giật giật tóc rồi quay người lên lầu.

Rửa mặt xong đã là nửa đêm mà phần bụng cô vẫn đau âm ỉ, cô muốn uống thuốc giảm đau, nhưng thân thể bủn rủn không còn chút sức lực nào nên không muốn động đậy, cô dứt khoát nhắm mắt lại.

Sáng sớm bị đồng hồ báo thức gọi dậy, thân thể còn trẻ được nghỉ ngơi vài tiếng đã khôi phục, cơn đau ở bụng cũng giảm bớt không ít, nhưng vẫn hơi khó chịu.

Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến, công ty còn rất nhiều chuyện chờ cô xử lý, cuộc tranh tài cũng đã tới hồi kết thúc, cô không dám lười biếng chút nào.

Cô xuống lầu thì thấy người hầu đã chuẩn bị xong bữa sáng.

"Hoàn Hoàn."

Giọng nói này?

Vừa ngồi xuống cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại không nên xuất hiện ở đây truyền đến.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu liền trông thấy Đường Nguyên Minh mặc tạp dề bưng đồ ăn đi về hướng cô, trên người còn mặc đồ bộ.

"Đồ ăn bưng lên đủ rồi, em nếm thử đi!" Đường Nguyên Minh tháo tạp dề ra rồi ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn, dùng ánh mắt dịu dàng như làn nước nhìn cô.

Người hầu đứng một bên cười nói: “Đường tiên sinh thức dậy rất sớm, bận rộn trong phòng bếp cả buổi sáng, bàn này đều là Đường tiên sinh làm, không để chúng tôi nhúng tay, đại tiểu thư mau nếm thử."

Người hầu vừa nói vừa đưa một đôi đũa qua cho Thịnh Hoàn Hoàn.

"Cảm ơn." Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy đũa, nhưng lại không ăn mà nhìn Đường Nguyên Minh ở đối diện rồi bình tĩnh hỏi: “Tối hôm qua anh không về sao?"

Đường Nguyên Minh cười khẽ: “Em không cần người của anh thì anh đích thân đến, anh sẽ ở lại đây đến khi tìm được hung thủ hại bác trai mới thôi."

Cho nên cô đuổi hai thủ hạ của anh đi rồi anh dứt khoát tự đến luôn sao?

Thịnh Hoàn Hoàn không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Tôi không đồng ý."

Đường Nguyên Minh không e dè nói: “Bác gái đã đồng ý."

Cho nên cô không quyền lên tiếng trong chuyện này đúng không?


Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều nữa mà buông đũa xuống: “Tôi đi làm, anh tự ăn đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK