Vì sao Lăng Tiêu muốn ly hôn với cô?
Vì sao hắn lại dẫn cô đến khách sạn?
Theo lý, Tích Nhi được chứng thực là con gái của Lăng Hoa Thanh, là em gái cùng cha cùng mẹ với Lăng Tiêu, cô chẳng những vô tội mà còn có công, cho dù lấy công bù lỗi thì Lăng Tiêu cũng không nên ly hôn với cô.
Hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung với hẳn, tuy rằng không cảm nhận được hắn để ý cô, nhưng ít ra cũng không chán ghét, có khi còn chịu tiếp cận cô.
Ngày bị đuổi ra ngoài, hắn còn đích thân dậy sớm làm bữa sáng.
Vậy rốt cuộc vì sao Lăng Tiêu muốn ly hôn với cô?
Là bởi vì Lam Nhan sao?
Hay là vì Mộ Tư?
Hoặc là vì lần trước cô tin lời Lăng Hàn nói, điều tra liên hệ giữa hắn và Bạch Tuyết nên hắn còn chưa buông. xuống được?
Nhưng người không bỏ chuyện này xuống được không phải là cô sao?
Người đụng ba cô là tài xế của hắn, mà lúc ấy hắn còn ngồi ở sau xe, sau khi xảy ra chuyện thì hắn bỏ đi, cô gả cho hắn lâu như thế mà trước nay chưa từng nghe hắn nhắc đến một chữ.
Chẳng lẽ cô không nên hoài nghỉ và điều tra sao?
Cô không sai, đây là lựa chọn mà đứa con nào cũng sẽ làm, nếu đổi là hẳn thì hắn cũng đi điều tra, cũng đi tìm bằng chứng.
Thịnh Hoàn Hoàn thật phiền, cô cảm thấy đầu mình 4 sắp nổ tung, nếu đêm nay Lăng Tiêu không dẫn cô đi khách sạn thì cô căn bản không phiền não vì chuyện này.
Nhưng hiện tại cô không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề, nếu kế tiếp Lăng Tiêu kiên trì muốn ngủ với cô, cô có nên chiều lòng hắn rồi thứ hai cầm giấy ly hôn, từ đây thanh toán xong?
“A…” Thịnh Hoàn Hoàn tâm phiền ý loạn mà rống lên.
Ngủ không được, cô dứt khoát đứng dậy đi đến bệnh viện, nhưng không phải đi thăm Mộ Tư, mà là đến bệnh viện của Tương ba.
Giờ này đa số người bệnh đã ngủ, cô thấy Tương Tuấn Tài ngồi trên ghế ở hành lang bên ngoài, nhìn anh †a có vẻ rất mỏi mệt, mới hai ngày không gặp mà anh đã †ừ một tỉnh anh trở thành một người suy sút.
Xem ra chuyện gặp phải trong hai ngày này đả kích anh không nhỏ.
“Anh đã làm theo cách tôi nói?” Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh anh ta.
'Tương Tuấn Tài thấy Thịnh Hoàn Hoàn đến thì hơi bất ngờ, dù sao cũng đã tối rồi, nhưng anh không hỏi nhiều, bất ngờ xong là một mảnh tĩnh mịch, hiển nhiên không muốn nói chuyện của mình cho cô biết. Nhưng đáp án đã viết rõ trên mặt anh
Thịnh Hoàn Hoàn khoanh tay trước ngực, dựa đầu vào bức tường phía sau, cũng mỏi mệt nhắm mắt lại: “Hai ngày này tôi cũng gặp không ít chuyện, nằm trên giường không cách nào ngủ được, nếu anh muốn thì tôi sẽ là một người lắng nghe thực tốt.”
Có lẽ quá yên tĩnh, Tương Tuấn Tài cũng cần một người để nói hết, không bao lâu sau giọng anh đã vang lên bên cạnh cô: “Cô nói không sai, anh ta chỉ nhìn trúng tài hoa của tôi, mới phạm một sai lầm nhỏ mà anh ta đã mắng tôi té tát.”
“Nhưng tôi không cam lòng, có lẽ anh ta chỉ bưồn bực, tôi không nên làm sai việc nhỏ như vậy, có lẽ do †âm tình anh ta không tốt.”
“Hôm nay, tôi cố ý đi thăm dò, tâm trạng anh ta rất tốt, còn vì chuyện hôm qua mà chủ động an ủi và xin lỗi tôi, bảo tôi đừng cảm thấy áp lực. Tôi nói chuyện của ba mình ra, anh ta không hỏi câu nào đã viết cho tôi một tờ chỉ phiếu hai mươi vạn.”
“Lúc ấy tôi rất vui vẻ, tôi cảm thấy trong lòng anh ta có tôi, chỉ là không thể bỏ vợ bỏ con, tôi nghĩ mình phải thử lại một lần, nếu lần này anh ta không giống hôm qua thì tôi sẽ bán mạng đến cùng.”
'Tương Tuấn Tài cười lạnh một tiếng, hốc mắt đỏ rực: “Nhưng hôm nay trên hội nghị, anh ta còn chưa nghe tôi nói xong đã chỉa vào tôi chửi ầm lên ngay trước mặt mọi người, không để lại chút mặt mũi nào cho tôi.”