Dù sao Lam Nhan khóc thảm như vậy, bọn họ lại đến cùng nhau, không lý do gì mặc kệ cô ta.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ lại rối ren thành như vậy!
Ở phía trước, Lam Nhan nắm chặt lấy tay áo Lăng Tiêu, khóc đứt gan đứt ruột: “Lăng Tiêu, anh để em ôm nó một lần đi, đã nửa năm em không được nhìn thấy nó.”
Lăng Tiêu bị ép dừng bước, mặt không cảm xúc nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng mang theo cảnh cáo: “Lam Nhan, cô đã quên từng hứa với tôi cái gì à?”
Lam Nhan nhìn Lăng Thiên Vũ trong lòng Lăng Tiêu, bất lực khóc thút thít với Lăng Tiêu: “Anh cho em ôm nó một lần thôi, em không cần gì cả, Lăng Tiêu, em xin anh, Thiên Vũ là miếng thịt rơi xuống từ trên người em!”
Câu cuối cùng của Lam Nhan làm đám người Triệu Giai Ca, Trần Phỉ Phỉ, Bạch Sương khiếp sợ.
Lăng Thiên Vũ, mẹ ruột của đứa con trai câm của Lăng Tiêu lại là Lam Nhan, khó trách Lăng Tiêu nâng đỡ cô ta như vậy.
Tuy rằng đã biết mẹ của Lăng Thiên Vũ là Lam Nhan, nhưng khi chính tai nghe thấy, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn khó có thể chấp nhận.
Đặc biệt lúc này nhìn Lam Nhan nắm chặt lấy cánh tay Lăng Tiêu, nghĩ đến họ đã từng ở bên nhau liền làm cô rất khó chịu.
Lam Nhan vẫn nắm chặt Lăng Tiêu không buông: “Lăng Tiêu, em hứa với anh không gặp Thiên Vũ, nhưng dù sao em cũng là mẹ nó, anh hỏi nó xem, hỏi nó xem có nhớ em không.”
Hình như Lăng Tiêu hơi dao động, cúi đầu nhìn cậu nhóc trong lòng.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ, chỉ thấy đôi tay cậu siết chặt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai mắt trừng rất lớn, dạng này rõ ràng là sợ hãi, có chỗ nào giống con trai nhớ mẹ?
Nếu cậu nhóc có tình cảm với Lam Nhan thì lúc này nên duỗi tay qua, mà không phải sợ hãi và tràn ngập phòng bị trừng cô ta giống như bây giờ.
Lam Nhan thực thông minh, hơi ngồi xổm xuống nhìn Lăng Thiên Vũ, nhếch môi lộ ra ý cười dịu dàng: “Thiên Vũ, là mẹ, con còn nhớ mẹ không?”
Lăng Thiên Vũ không có phản ứng, sắc mặt càng khó coi.
Lam Nhan chùi nước mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn Lăng Thiên Vũ, trong mắt tỏa ra ánh sáng êm dịu: “Thiên Vũ, là mẹ đây, mẹ từng dẫn con đi Disney, dẫn con đi xem cá mập lớn, xem voi, con còn nhớ không?”
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Thiên Vũ nhăn mặt lại, hình như đang nỗ lực hồi tưởng lại khoảnh khắc đã từng hạnh phúc, sau đó thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng, trong mắt không chỉ còn sợ hãi.
Lam Nhan thấy vậy thì vui vẻ duỗi tay về hướng cậu: “Tới đây, để mẹ ôm một cái, nửa năm qua mẹ rất nhớ con.”
Nhưng Lăng Thiên Vũ nhìn Lam Nhan duỗi tay về hướng cậu thì cả người đột nhiên bắn lên, bám chặt vào Lăng Tiêu lớn tiếng thét chói tai: “A... A...”
Giọng Lăng Thiên Vũ đặc biệt khàn, sợ hãi tới cực điểm, cậu rú lên cuồng loạn, âm thanh làm người nghe đau lòng.
Đây là lần thứ tư Thịnh Hoàn Hoàn thấy cảm xúc của Lăng Thiên Vũ mất khống chế.
Lần đầu tiên là ở bữa tiệc sinh nhật, hai cha con giằng co trên lầu, lần thứ hai là cậu tự nhốt mình vào ngăn tủ, lần thứ ba là bức họa kia, đây là lần thứ tư.
Lam Nhan không ngờ Lăng Thiên Vũ lại đột nhiên mất khống chế, kinh hoảng mà an ủi: “Thiên Vũ, Thiên Vũ, là mẹ...”
Lời trấn an của cô ta chẳng có tác dụng gì với Lăng Thiên Vũ.
Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, khí thế lập tức hạ xuống điểm đóng băng, ánh mắt cũng đặc biệt dọa người: “Cút! Đừng xuất hiện trước mặt Thiên Vũ nữa.”
Nói xong, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ nhanh chóng rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng bước nhanh tiến lên, thay Lăng Tiêu mở cửa xe, lúc này Lam Nhan lại xông lên: “Lăng Tiêu, xin anh cho em thêm một cơ hội, Thiên Vũ chỉ rời khỏi em lâu quá nên mới như vậy...”
Nhưng không ai chịu nghe Lam Nhan giải thích.
Cảm xúc Lăng Thiên Vũ mất khống chế, vẫn luôn giãy giụa thét chói tai trong lòng Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng nên lập tức lên xe.
Lúc này, Lam Nhan bám chặt vào cửa xe mà hô to: “Lăng Tiêu, em biết cách chữa khỏi cho Thiên Vũ, cho em thời gian một tháng, em nhất định sẽ làm Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh, mở miệng nói chuyện.”
Làm Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh, mở miệng nói chuyện?
Thịnh Hoàn Hoàn quan sát Lăng Tiêu từ kính chiếu hậu, thấy hắn chậm rãi nâng bàn tay thon dài lên, kéo cửa xe xuống.
Lam Nhan thấy được hy vọng, lập tức lặp lại lời nói vừa rồi: “Em biết làm sao lôi Thiên Vũ ra khỏi ám ảnh, cho em một tháng, em bảo đảm có thể giúp nó mở miệng nói chuyện.”
Đôi tay Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay lái, nếu Lam Nhan thật sự có cách giúp Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh và mở miệng nói chuyện thì thật sự là một tin vui
Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu để ý Lăng Thiên Vũ đến mức nào, hắn sẽ không từ bỏ cách nào trợ giúp cho bệnh tình của Lăng Thiên Vũ, tựa như lúc trước hắn cưới cô.
Nhưng Lăng Tiêu sẽ không để Lam Nhan dẫn Lăng Thiên Vũ đi, cho nên trong một tháng này, Lam Nhan sẽ dọn vào Lăng gia, đây là mục đích của cô ta.
Nhưng lúc này Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể lắng nghe, cô không can thiệp được vào quyết định của Lăng Tiêu, cũng không thể can thiệp.
Có lẽ Lam Nhan thực sự có cách giúp Thiên Vũ nói chuyện, dù sao cô ta mới là mẹ ruột của Thiên Vũ!
Qua thật lâu Lăng Tiêu vẫn không nói chuyện, sự chờ đợi này đều là dày vò đối với Thịnh Hoàn Hoàn và Lam Nhan.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới vang lên trong tiếng thét chói tai của Lăng Thiên Vũ: “Nếu cô không làm được thì sao?”
Lam Nhan cắn môi, một lát sau mới nói: “Em sẽ lập tức trở về Mỹ, không bao giờ trở về.”
Lăng Tiêu nói: “Được, vậy cho cô thời gian một tháng.”
Lam Nhan mừng đến bật khóc, Thịnh Hoàn Hoàn không nghe rõ sau đó cô ta còn nói cái gì, Lăng Tiêu nói xong câu kia liền đóng cửa xe lại, không liếc nhìn Lam Nhan lấy một cái.
“Đi đâu?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Lăng Tiêu đáp lại rất đơn giản: “Về phủ.”
Về phủ, không phải nhà cũ, Thiên Vũ như vậy không thích hợp về nhà cũ.
“Được.” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gia tốc, nhanh chóng chạy về hướng Lăng Phủ.
Trên đường trở về, tình hình của Lăng Thiên Vũ không có chuyển biến tốt gì, giãy giụa không ra liền vừa cào vừa cắn Lăng Tiêu, giống như con thú nhỏ nổi điên.
“Nếu không anh tới lái xe?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Từ kinh nghiệm mấy lần trước, hiệu quả cô trấn an hữu dụng hơn hắn nhiều.
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc cô một cái: “Không muốn cái mặt mình nữa?”
Hiện tại Lăng Thiên Vũ hoàn toàn mất khống chế, giao cậu cho Thịnh Hoàn Hoàn thì cô căn bản không khống chế được, đến lúc đó hai người đều bị thương.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vết cào dưới cổ Lăng Tiêu từ kính chiếu hậu, châm chước nói: “Nếu không anh buông nó ra đi, anh ôm càng chặt thì nó càng sợ, phản kháng càng mạnh.”
Lăng Thiên Vũ từng bị ngược đãi, rất nhạy cảm về an nguy của bản thân, sợ bị người ta khống chế, nếu bị khống chế sẽ liều mạng giãy giụa, dùng hết “Vũ khí” mà mình có để phản kích.
Hình như Lăng Tiêu cảm thấy lời cô nói khá có lý, lập tức ném Lăng Thiên Vũ qua một bên.
Nhưng vừa rồi Lăng Tiêu khống chế cậu quá chặt, lúc này Lăng Thiên Vũ vừa được tự do lại không có mục tiêu công kích, lập tức thét chói tai nhào về hướng hắn.
Lăng Tiêu duỗi tay ra đè đầu nhỏ của cậu lại, chau mày nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thôi cô cứ lo mà lái xe đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Thiên Vũ liều mạng quơ quào mà giương oai: “...”